Trương Viên gật đầu đồng ý: "Kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó."
"Hai cô tìm thêm vài vai diễn tốt hơn là kiếm được nhiều hơn rồi." Phó đạo diễn là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, không có sở thích đặc biệt nào, nên thái độ của cô ấy với Khương Niệm và Trương Viên cũng rất thân thiện.
"Để khi nào tìm được rồi tính. Trước mắt tôi kiếm xong 100 đồng này đã." Khương Niệm muốn kiếm thêm tiền để đổi chỗ ở tốt hơn cho Nguyệt Nha, nên sau khi nói vài câu với phó đạo diễn, cô lại chạy đi làm việc.
Người chăm chỉ và có tài năng thì vận may sẽ không tệ. Phó đạo diễn nhìn bóng lưng của Khương Niệm, nghĩ rằng sau này cô sẽ nổi tiếng.
Nguyệt Nha nhìn mẹ đi kiếm tiền. Bé cũng cầm chiếc túi ni lông đi nhặt những chai nhựa mà mọi người vứt lại rồi cho vào túi. Mẹ kiếm tiền rất vất vả, bé không thể để mẹ kiếm tiền một mình, bé cũng phải kiếm tiền nuôi mẹ. Bé ngoan ngoãn một chút, mẹ sẽ càng thích bé hơn.
Một lát sau, Nguyệt Nha đã nhặt được hơn mười chiếc. Bé thấy vẫn chưa đủ, lại kéo túi đi ra ngoài.
Tháng 8, nắng gắt. Nguyệt Nha đi dọc theo mái hiên của những tòa nhà cổ, đi được một lúc thì lại nhặt được thêm hơn mười chai nước suối.
Bé nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở vài người đang đứng dưới bóng cây. Trong số đó có một người đàn ông đang uống nước.
Mắt Nguyệt Nha sáng lên. Bé hì hục kéo chiếc túi ni lông đến trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi đen, mở to đôi mắt long lanh như đá quý nhìn chằm chằm vào chai nước suối cao cấp trên tay anh ta, mong anh ta uống xong thật nhanh.
Vị đạo diễn mặc áo vest nhỏ cung kính nói với người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú: "Tổng giám đốc Cố, ngài xem bộ phim này của chúng tôi..."
Nguyệt Nha nhíu mày. Sao chú béo này cứ nói mãi thế nhỉ? Không thể đợi chú đẹp trai này uống xong rồi hãy nói sao?
Bé liếm đôi môi khô nẻ. Chú đẹp trai ơi, chú uống nhanh lên, con lấy được chai nhựa rồi sẽ quay về với mẹ.
Cố Từ đang nghe đạo diễn báo cáo, cúi đầu nhìn cô bé đang cầm chiếc túi ni lông đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô bé nóng rực nhìn chằm chằm vào chai nước suối trên tay anh, tâm tư lộ rõ trên khuôn mặt.
Nguyệt Nha nhìn chằm chằm vào chai nước suối trên tay chú đẹp trai, ngước đầu nhìn chú cao lớn. Bé có nên giục chú uống xong đưa chai cho bé không? Hay sẽ bị đánh?
Cố Từ nhìn vẻ mặt rối rắm của Nguyệt Nha, khóe mắt và lông mày thanh tú hiện lên chút ý cười.
Nguyệt Nha thấy chú đẹp trai không đuổi mình đi, bé mạnh dạn lấy hết dũng khí hỏi: "Chú ơi, chú có thể cho con cái chai này được không ạ?"
Chưa kịp đợi Cố Từ lên tiếng, đạo diễn và các diễn viên xung quanh cũng phát hiện ra Nguyệt Nha, lập tức xua đuổi bé: "Con bé nhặt rác ở đâu ra vậy? Sao lại vào được đây? Mau đi chỗ khác đi."
Nguyệt Nha sợ hãi, lùi lại mấy bước, nắm chặt chiếc túi ni lông của mình.
"Con nhặt rác thì đi chỗ khác mà nhặt." Đạo diễn vội vàng xin lỗi tổng giám đốc Cố: "Tổng giám đốc Cố, chúng tôi sẽ đuổi con bé đi ngay..."
Nguyệt Nha đáng thương nhìn đạo diễn, đôi mắt long lanh ứa nước. Chú này hung dữ quá, bé không dám ở lại đây nữa. Bé cầm túi rồi quay đầu chạy về.
Ánh mắt Cố Từ dõi theo cô bé nhỏ hì hục chạy đi, cho đến khi bé khuất bóng mới quay lại. Anh lướt mắt nhìn vị đạo diễn vẫn đang hăng say báo cáo, rồi quay người rời đi. Trước khi đi, anh nói một câu: "Quay cho tốt vào."
Đạo diễn nghe vậy, biết tổng giám đốc Cố không có vấn đề gì, vui vẻ ra mặt, vồn vã đi theo: "Tổng giám đốc Cố, ngài hiếm khi đến đây, tối nay chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đón tiếp ngài ở hội sở..."
Trợ lý Hà giơ tay cản vị đạo diễn đang đi theo: "Tổng giám đốc Cố tối nay đã có kế hoạch khác."
Nguyệt Nha xách túi chạy về, đầu nắng gắt, mệt đến mức thở hổn hển. Lúc này, một chiếc xe đen dài từ từ dừng lại bên cạnh bé.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Nguyệt Nha nhìn thấy Cố Từ đang ngồi bên trong. Bé chớp chớp đôi mắt to tròn: "Chú ơi?"
Cố Từ lấy một chai nước suối chưa uống từ tủ lạnh trong xe ra đưa cho bé: "Cho con."
Nguyệt Nha ngước khuôn mặt đỏ ửng vì nóng lên nhìn Cố Từ, giọng nói lí nhí hỏi: "Chú không uống ạ?"
Cố Từ khẽ "ừm" một tiếng.
"Cảm ơn chú ạ." Nguyệt Nha vui vẻ cho chiếc chai vào túi, mãn nguyện kéo túi chạy về. Về đến phim trường, đúng lúc gặp Khương Niệm đang đi tìm bé.
Khương Niệm quay xong cảnh của mình thì đi tìm Nguyệt Nha. Tìm khắp nơi không thấy, cô lo lắng đi ra ngoài. Vừa đến cửa thì thấy Nguyệt Nha với khuôn mặt đỏ bừng vì nắng: "Con đi đâu vậy?"
"Con đi nhặt chai nhựa ạ." Nguyệt Nha như muốn lập công, mở túi ra cho Khương Niệm xem: "Mẹ xem này, con nhặt được nhiều lắm."
Khương Niệm nhíu mày: "Con chạy ra ngoài nhặt cái này à? Nhặt làm gì?"
"Bán tiền ạ." Nguyệt Nha đưa cho mẹ: "Con nhặt nhiều thì mẹ sẽ không mệt nữa."
Khương Niệm định mắng Nguyệt Nha tội chạy lung tung, nhưng nghe những lời này, cô không thể nào giận được nữa, cả trái tim mềm nhũn. Cô kéo Nguyệt Nha vào một góc vắng người, ngồi xuống lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán bé: "Mẹ không mệt đâu con."
Nguyệt Nha không tin: "Mệt ạ."
"Mẹ nói dối." Bé đâu phải đứa trẻ hai ba tuổi, bé không dễ bị lừa đâu.
Khương Niệm cười, xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Nguyệt Nha: "Nguyệt Nha ngoan và chu đáo lắm."
Được khen, Nguyệt Nha cười tít mắt.
"Nhưng con không nói với mẹ mà lén chạy ra ngoài, như vậy là không ngoan." Khương Niệm đổi giọng: "Bên ngoài có nhiều người xấu lắm, con lén ra ngoài một mình lỡ bị người xấu bắt đi thì sao? Mẹ không tìm được con thì phải làm sao?"
Nguyệt Nha thấy mẹ tức giận, không cười nữa. Bé run rẩy đưa tay ra: "Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đánh con đi..."
Khương Niệm hỏi: "Mẹ đánh con, con có khóc không?"
Nguyệt Nha lắc đầu, mím chặt môi, cố nén sợ hãi: "Con không khóc, mẹ đừng giận."
Nghe giọng nói lí nhí của Nguyệt Nha, Khương Niệm không nỡ đánh. Cuối cùng, cô nắm tay Nguyệt Nha, vỗ nhẹ hai cái, chỉ mạnh hơn một chút so với lấy lông vũ gãi lòng bàn tay: "Được rồi."