Ý nghĩ như vậy ít nhiều làm cho tâm tình của Hoài Sơn tốt lên nhiều, nhìn lại phần điểm tâm dành cho hai người, A Linh không quên hắn.
Ngẩng đầu nhìn Sở Ứng Trúc đã ăn thật nhiều, Hoài Sơn đưa tay lau bột điểm tâm trên khóe miệng thay hắn, Sở Ứng Trúc cũng nhoài người về phía bộ râu của Hoài Sơn, đưa tay lau bột phấn dính trên đó, Sở Ứng Trúc khanh khách cười, "Đại thúc râu trắng."
Hoài Sơn vuốt bộ râu chợt nhớ tới lời Sở Diệc Dao từng nói, cúi đầu hỏi Sở Ứng Trúc. "Ứng Trúc, đại thúc cạo hết râu được không."
Sở Ứng Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, sờ sờ cằm của mình, lại suy nghĩ một chút rồi cho Hoài Sơn một đáp án khẳng định, "Hảo!"
Hoài Sơn ngẩn ra, không phải Ứng Trúc rất thích sờ bộ râu của mình sao, sao có thể đáp ứng dứt khoát như vậy, đem cái đĩa trước mặt mình chuyển tới, lại hỏi, "Cạo rồi sẽ giống như cằm của Ứng Trúc, không còn râu ria để cháu sờ."
Sở Ứng Trúc gật gật đầu, "Vâng, cháu muốn nhìn rõ khuôn mặt của đại thúc."
Hoài Sơn vuốt tóc của hắn, quay vào nội thất, đứng trước bồn rửa mặt cúi đầu nhìn mặt nước phản chiếu bộ dáng mơ hồ của mình, chính hắn cũng đã quên khuôn mặt dưới bộ râu này thế nào rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT