Từ khi trở về từ Nam Hương thôn, Thẩm Thế Hiên liền không còn bận tâm tới việc cửa hàng của Thẩm gia. Việc hợp tác với Bạch gia vẫn tiến hành thuận lợi, nay xưởng chế tác đã hoàn tất, chỉ chờ đại trang sức phường mở cửa. Sở Diệc Dao cũng bỏ vốn riêng, mở một hiệu vải ngay cạnh trang sức phường, danh nghĩa bên ngoài là của thân gia nàng, song phía sau lại có mấy thành cổ thuộc về Bạch Cảnh Minh.
Đến tháng tám, thân thể nàng bỗng thấy không ổn.
Ngay cả chính nàng cũng nhận ra tâm tính mình thất thường — khi thì nắng, khi thì mưa. Có lúc mới nói với Thẩm Thế Hiên được đôi ba câu đã vô cớ nổi giận, sau lại nghĩ lại, ngay chính bản thân cũng thấy kỳ lạ.
Tiền mụ mụ khuyên nàng nên mời đại phu tới khám. Sở Diệc Dao nhất thời chưa hiểu, ngẩn ra hồi lâu mới nhận ra — tiểu nhật tử đã muộn mấy ngày.
“Không… không phải chứ…” Nàng khẽ lẩm bẩm. Từ ngày Thẩm Thế Hiên nói muốn có thêm một hài tử, mấy tháng đầu nàng cũng mong chờ, nhưng vẫn mãi chưa thấy tin vui, bận rộn trăm việc trong nhà, cả hai cũng dần lơ là chuyện ấy, chẳng ngờ lại có mang lúc này.
Tiền mụ mụ nghe vậy liền mỉm cười:
“Hài tử là duyên phận, đến lúc thì ắt sẽ đến, sao mà cưỡng cầu hay khống chế được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play