Cuối tháng bảy, tiết trời oi ả như hun, Thẩm Thế Hiên cùng Hoài Sơn suất lĩnh mười mấy thủ hạ khởi hành về Nam Cương. Bọn họ đi được chừng nửa tháng, sang tới tháng tám, Sở Diệc Dao bỗng thấy nhịp sống dường như chậm lại hẳn. Khang nhi nay đã biết đi, chẳng còn bám riết lấy nàng như trước, cảm giác trống trải len lỏi khiến nàng thoáng hoang mang, không biết nên tìm ai để chuyện trò.
Những buổi hoàng hôn, cảm giác ấy càng thêm rõ rệt; còn khi màn đêm phủ xuống, nó lại như sóng lớn cuồn cuộn ập đến. Thỉnh thoảng trở mình, chạm phải khoảng trống lạnh lẽo bên giường, Sở Diệc Dao liền mở mắt thao thức, khó lòng chợp mắt được.
Tình trạng ấy kéo dài mãi cho tới một tháng sau, khi nàng nhận được thư nhà từ Thẩm Thế Hiên, lòng mới vơi bớt phần nào. Ngắm những dòng chữ quen thuộc, nàng khẽ bật cười, tự trách bản thân mấy hôm nay sao lại thành ra như vậy.
Suốt một tháng ròng rã đường xa, chỉ chưa đầy một tháng sau họ đã tới biên giới Đại Lương. Vượt qua nơi đó tiến vào địa phận Nam Cương, việc gửi tin về trở nên khó khăn hơn. Thẩm Thế Hiên viết liền năm sáu trang giấy, dặn dò nàng đủ điều vụn vặt.
Sở Diệc Dao đọc đi đọc lại, không thể không thừa nhận rằng mình thực sự nhớ chàng. Nàng bế Khang nhi lên, tiểu tử vung tay quơ quào, hất cả mấy tờ thư xuống bàn, rồi phá lên cười hồn nhiên.
“Cười cái gì thế hử, tiểu quỷ? Lúc nào cũng cười.” Nàng đưa tay lau vụn bánh vương nơi khóe môi con, Khang nhi lập tức che miệng, bàn tay còn lại vẫn dính đầy bột màu xanh của điểm tâm.
Nàng dặn bà vú:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT