9 giờ sáng, mưa nhỏ tí tách không ngớt, đến sau buổi trưa thì mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Bầu trời âm u bị những tia chớp bất chợt chiếu sáng, những hạt mưa lớn tí tách, lộp độp rơi trên cửa kính.

Trịnh Kiềm di chuyển một chiếc ghế nhỏ lại ngồi cạnh giường, chăm chú nhìn chằm chằm chai thuốc đang treo, đợi khi chất lỏng còn lại không nhiều thì tắt bộ điều chỉnh tốc độ dòng chảy, sau đó nâng tay truyền dịch của Đường Lê lên, thành thạo rút kim ra.

“Không đau chứ?”

Trịnh Kiềm cắm kim vào chai thuốc nhựa rỗng, thuần thục cuộn ống dây lại rồi vứt vào thùng rác.

Đường Lê lắc đầu, khen ngợi: “Không đau, cậu rất thành thạo.”

Trịnh Kiềm nghe vậy cười hai tiếng, nhét bàn tay còn dính miếng băng dán truyền dịch màu trắng của Đường Lê vào trong chăn. “Hồi nhỏ bố mẹ đều bận, tôi bị ốm thì tự đi phòng khám truyền dịch. Không có ai ở bên cạnh, phòng khám nhỏ cũng không có nhiều bác sĩ, có mấy lần thuốc truyền hết mà không tìm được ai. Thế nên dần dần tôi tự học cách rút kim.”

“Hôm nay trời mưa nên bác sĩ về sớm, nếu không thì đã có người chuyên nghiệp ở đây chăm sóc ngài rồi.”

Trịnh Kiềm vẩy vẩy chiếc nhiệt kế đã được sát khuẩn, sau khi số độ giảm xuống thì đưa cho Đường Lê. Cậu nói: “Ngài đo lại nhiệt độ cơ thể một lần nữa, nếu bình thường thì trước bữa trưa không cần uống thuốc nữa.”

“Ừm.” Đường Lê rất phối hợp, nhận lấy rồi ngoan ngoãn kẹp vào nách.

Mặc dù đã kéo rèm, căn phòng vẫn khá tối. Bên ngoài mưa gió không ngớt, sau tiếng chớp là những tiếng sấm đáng sợ vang lên.

Trịnh Kiềm ngoáy tai, cảm thấy phiền phức. Sau cơn mưa lớn này, hoa tàn lá úa trong vườn đều sẽ do cậu dọn dẹp.

“Ầm vang ——”

Lại một tiếng sấm lớn đánh tới.

Vai Đường Lê rụt lại, chỉ vì có người lạ ở đây nên hắn mới không trực tiếp vùi đầu vào chăn.

Sau khi bị mù, thính giác của hắn trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, dễ dàng bị một vài tiếng động làm giật mình. Trước khi bị mù, hắn cũng không thích những âm thanh quá mạnh, những thứ như pháo hắn chưa bao giờ chạm vào, tiếng nổ chói tai thường khiến tim người ta giật mình. Hắn ghét loại âm thanh này.

Điều duy nhất hắn thích làm là vẽ tranh một mình trong một không gian yên tĩnh, không bị quấy rầy. Nhưng bây giờ... hắn ngay cả việc mình thích cũng không thể làm.

Ngón tay Đường Lê co rút lại, nắm chặt ga trải giường trong chăn.

Đôi tay này bây giờ chỉ có thể dùng để cầm thìa và đũa.

Hắn dồn nén nỗi buồn trong lòng, cảm thấy khắp người đều không thoải mái.

Còn Trịnh Kiềm đang rảnh rỗi đến phát chán thì lén lút cầm điện thoại lướt video ngắn không tiếng. Ban đầu còn cảm thấy chột dạ, nhưng thấy người trên giường đang buồn bã, cậu lập tức tập trung mười hai phần tinh thần, ghé sát vào ân cần hỏi han.

“Tiên sinh có chỗ nào không khỏe sao? Hay là đói bụng? Muốn đi vệ sinh không?”

Đôi mắt bị hàng mi tinh tế che đi một nửa của Đường Lê vẫn rũ xuống, hắn giấu kín muôn vàn nỗi buồn trong lòng, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Đừng lo lắng, tôi chỉ là không thích trời mưa bão.”

“... Trời mưa bão quả thực chẳng ai thích nổi.” Trịnh Kiềm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cảnh vật bên ngoài mờ mịt trong màn mưa, như được bao phủ một lớp khói trắng.

Cậu trầm ngâm vài giây rồi lục túi, lấy ra một chiếc tai nghe Bluetooth. Sau khi kết nối thành công với điện thoại, cậu mở phần mềm nghe nhạc, phát một bản nhạc không lời với giai điệu nhẹ nhàng.

Trịnh Kiềm đeo một bên tai nghe vào để điều chỉnh âm lượng, sau đó lấy bên còn lại cúi người qua, định đeo cho Đường Lê.

Lòng bàn tay hơi lạnh vô tình chạm vào vành tai trắng trẻo mẫn cảm, không đợi được đeo vào, người sau đã giật mình lùi lại như một chú thỏ bị kinh động.

Trịnh Kiềm không ngờ hắn lại phản ứng mạnh như vậy, cậu lúng túng cứng đờ tay, giải thích: “Tôi chỉ muốn đeo tai nghe cho ngài... Nghe nói ngày mưa rất thích hợp nghe nhạc, có thể thư giãn đầu óc, giảm bớt áp lực...”

Đường Lê không nói gì, một lúc lâu sau mới đưa tay ra: “Tôi tự làm được.”

“... À, vâng.” Trịnh Kiềm đặt tai nghe và hai viên kẹo sữa “thỏ trắng” lớn vừa lấy từ trong túi ra vào lòng bàn tay Đường Lê.

“Cái đó... bác sĩ nói ngài bị huyết áp thấp, sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ... Sắp đến giờ ăn rồi, tôi đi xem dì Vương nấu xong bữa trưa chưa, nếu ngài đói thì ăn kẹo trước nhé.”

Trịnh Kiềm nói xong thì bê chiếc ghế nhỏ rời đi. Cậu vốn là người đơn giản, làm việc không theo khuôn khổ, ở lại đây chỉ khiến người ta khó chịu thêm.

Cậu nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” nhỏ. Cùng lúc đó, giọng nữ máy móc quen thuộc lại vang lên:

“Đường Lê hạnh phúc giá trị +5, giá trị hạnh phúc hiện tại là 20.”

Vừa đóng cửa lại, Trịnh Kiềm sững sờ, cảm thấy không thể tin được. Đưa một viên kẹo mà giá trị hạnh phúc cũng tăng sao?

Cậu ngưng thần một lát, gõ gõ hệ thống, hỏi: “Nhiệm vụ này có cấp độ khó không?”

0211 đang đọc sách nhập tâm, tiện miệng trả lời: “Có chứ. D.”

Cậu lại hỏi: “D là dễ hay khó?”

“Vô lý, cái này không rõ ràng sao.” 0211 chậc một tiếng.

“Nhiệm vụ cấp A quá khó, thường là do các đại lão làm, không đến lượt cậu đâu. Nhiệm vụ cấp B cần có kinh nghiệm từ 5 năm trở lên mới có thể làm. Cấp C thì người mới có tư cách làm... Nhưng tôi thấy cậu còn ngây ngô quá, nên mới chọn cấp D cho cậu luyện tập trước.”

“À...”

Trịnh Kiềm không quá để tâm, dù sao cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành là có tiền cho cậu là được.

“Cậu cố gắng lên, nhiệm vụ tiếp theo tôi sẽ sắp xếp cho cậu một cái cấp C.” 0211 cho rằng cậu thất vọng, an ủi qua loa hai câu: “Lầu cao vạn trượng cũng bắt đầu từ mặt đất bằng, mỗi một ký chủ được chọn đều bắt đầu từ con số 0. Không cần quá để ý đến cấp bậc, chỉ cần cậu nghiêm túc làm tốt nhiệm vụ hiện tại thì cậu đã làm rất tốt rồi.”

“... Cậu không cảm thấy giá trị hạnh phúc này tăng có hơi dễ dàng quá không? Cứ đà này thì chưa đến một năm nhiệm vụ ở thế giới này có thể kết thúc rồi?”

Nếu về sau đều là độ khó này thì số tiền sáu chữ số mà hệ thống hứa hẹn có được coi là cho không không? Chậc... cậu sờ tiền này chắc chắn sẽ thấy nóng tay.

“Xí.” 0211 nghe xong cười nhạo: “Vừa mới uống được chút nước đã bắt đầu kiêu ngạo rồi sao?”

“Nếu cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này trong vòng một năm thì nhất định sẽ đứng đầu bảng xếp hạng tân binh. Đến lúc đó, thù lao sáu chữ số thì là gì, cho dù cậu muốn thù lao tám chữ số, tôi cũng dám viết báo cáo xin đấy!”

“Đừng, tám chữ số nhiều quá, tôi không dám nhận.” Trịnh Kiềm ôm chiếc ghế nhỏ, bước chân nặng nề đi xuống lầu, cậu lẩm bẩm: “Cứ có cảm giác những việc mình đang làm chẳng khác gì buôn bán hàng cấm, hoạt động đứng đắn nào mà tiền lại đến dễ dàng như vậy...”

Buổi trưa, Trịnh Kiềm đứng trong bếp ăn qua loa hai bát cơm. Sau khi ăn xong, cậu cầm cây lau nhà tỉ mỉ lau sàn. Lau được một nửa thì thấy dì Vương bưng khay đồ ăn đi lên.

“Dì Vương, tiên sinh chắc đã đo xong nhiệt độ rồi, dì lên xem nhiệt kế nhé. Nếu nhiệt độ vẫn trên 38 độ thì pha một gói thuốc hạ sốt cho tiên sinh uống.”

“Ừm, dì biết rồi.”

Dì Vương vốn đã bước lên cầu thang, nhưng lại nhớ ra điều gì đó mà quay lại.

Nàng dặn dò Trịnh Kiềm khẽ khàng: “Tiểu Trịnh này, đừng cứ cắm đầu làm việc, mệt thì nghỉ ngơi một chút. Tuổi trẻ đừng làm việc đến hỏng eo! Cháu trai của dì chính là...”

“Dì Vương, đồ ăn nguội mất rồi.” Trịnh Kiềm biết cái tật nói chuyện tào lao của nàng lại tái phát.

“Ôi, để về rồi dì kể tiếp, dì đi lên đưa cơm cho tiên sinh trước đã.” Dì Vương chợt nhớ ra việc chính, vội vã bưng đồ ăn đi lên lầu.

“Dì đi chậm thôi. Sàn dưới cầu thang cháu vừa lau xong, hơi trơn đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play