Hạ Tri Trúc không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào. Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy Lăng Vọng Tinh đã nói gì đó với mình, nhưng vì quá mệt và buồn ngủ, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu không nhớ gì cả.
Lăng Vọng Tinh đã rời đi từ sáng sớm. Khi Hạ Tri Trúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã gần trưa, nhưng điện thoại lại im lặng không có tin nhắn nào.
Hạ Tri Trúc lơ mơ nhớ lại lời dặn dò của Tần Linh tối qua, vội vàng gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa kết nối, Tần Linh đã nói ngay: “Bọn anh đang trên đường đến đón em đây, em dọn dẹp một chút chuẩn bị ra cửa đi. Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì anh mang đồ ăn đến cho em luôn.”
Giọng Tần Linh rất bình thản, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy có chút mệt mỏi. Tim Hạ Tri Trúc đập thình thịch, cậu cẩn thận hỏi: “Buổi học diễn xuất được dời sang buổi chiều rồi sao anh?”
Tần Linh nói: “Đương nhiên là không phải. Là Lăng Vọng Tinh sáng sớm đã liên lạc với anh, bảo anh dời thời gian lại.”
Tối qua khi thấy hai người họ cùng nhau về căn hộ, anh đã có sự chuẩn bị tâm lý này. Khi nghe Lăng Vọng Tinh liên lạc vào buổi sáng, anh lại có cảm giác “quả nhiên là như vậy”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT