Nhạc du dương, nhẹ nhàng vang khắp căn phòng họp. Người phụ nữ trung niên có thái độ tự nhiên, lời nói thân mật, nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần bất lực.

"Hiện tại Tô Dĩ Hàn đang rất hot, bên phía đầu tư chọn người cũng phải cân nhắc nhiều mặt. Nhà đầu tư chỉ đích danh muốn cậu ấy, chị cũng không còn cách nào khác..."

"Đạo diễn Diêm quá cố chấp, bây giờ đang cãi nhau gay gắt với nhà đầu tư... Em chủ động rút lui, mọi người đều dễ làm việc hơn. Hợp đồng của em với công ty còn mấy năm nữa mới hết hạn, đúng không?"

Ánh mắt chàng trai dừng lại ở chậu cây trên bàn. Lá cây xanh mướt nhưng vì thiếu nước mà héo rũ, rủ xuống ủ rũ.

Người phụ nữ trung niên khuyên nhủ nhiệt tình: "Tô Dĩ Hàn đang hot mà, đây lại là phim của đạo diễn Diêm. Em nhường tài nguyên này cho cậu ấy, sau này cậu ấy phát triển hơn cũng có thể quay lại giúp đỡ em. Dù sao cũng là người cùng công ty..."

Hạ Tri Trúc vẫn im lặng, bình tĩnh xem xong bản hợp đồng tự nguyện hủy bỏ rồi ký tên mình vào.

Ngón tay cậu thon dài, mu bàn tay dưới ánh hoàng hôn có vẻ trắng bệch, gần như trong suốt.

Người phụ nữ trung niên không ngờ cậu lại dứt khoát như vậy, hơi sững sờ vài giây.

Chị ta nhận lấy bản hợp đồng, kiểm tra chữ ký, xác nhận không sai rồi an ủi qua loa vài câu.

"Em là người thông minh. Công ty có thể lăng xê cho Tô Dĩ Hàn thì cũng sẽ không bạc đãi em..."

"Thôi, không có việc gì thì về đi. Lần sau có công việc chị sẽ thông báo cho em."

Hạ Tri Trúc gật đầu, sau đó đứng dậy cáo từ. Từ lúc vào đến lúc đi, ngoài việc ký một chữ ký thì cậu không làm gì khác.

Trước khi rời đi, người phụ nữ trung niên liếc nhìn bóng lưng Hạ Tri Trúc, thấy gương mặt cậu, chị ta không khỏi ngẩn ngơ trong chốc lát.

Hạ Tri Trúc nghiêng nửa người, những sợi tóc lòa xòa trên trán đã hơi dài. Ánh hoàng hôn không biết từ lúc nào đã khuất dạng, chỉ có một phần ba gương mặt cậu lộ ra, nhưng lại rực rỡ như một đóa hoa kiều diễm. Đôi môi đỏ mọng toát lên vẻ căng mọng, quyến rũ.

Đẹp đến mức ngay cả trong hoàn cảnh mờ tối cũng không thể che giấu được sự tỏa sáng. Dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Dù ở trong giới giải trí toàn trai xinh gái đẹp, cậu vẫn là một nét độc đáo. Người phụ nữ trung niên có chút tiếc nuối dời mắt.

Tiếc là không thể nổi tiếng. Nổi tiếng chút đỉnh thì nhờ lăng xê, nổi đình nổi đám thì dựa vào số mệnh.

Hạ Tri Trúc hiển nhiên là không có số mệnh đó.

Đi ra khỏi phòng họp, trợ lý Tiểu Lục đang đợi ở cửa.

"Anh Hạ, sao rồi?"

Hạ Tri Trúc khẽ lắc đầu. Gương mặt hốc hác đột nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi, xương quai xcậu ở cổ áo hằn sâu.

Thấy vậy, Tiểu Lục đau lòng không thôi, đi theo Hạ Tri Trúc về phía thang máy.

Vừa đi vừa nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu anh Hạ. Chờ anh đóng phim của đạo diễn Diêm, chị Vân sẽ không đối xử qua loa với chúng ta nữa đâu."

Chị Vân là quản lý của Hạ Tri Trúc. Ngoài cậu ra, chị còn quản lý vài người khác. Có lúc, chị ta không thể chăm sóc chu đáo tất cả, đặc biệt là khi dưới trướng chị ta còn có Tô Dĩ Hàn đang nổi đình nổi đám. Năm ngoái, một bộ phim cổ trang "cẩu huyết" đã giúp cậu ta trở nên nổi tiếng nhờ "diễn xuất mang tính trọng sinh".

Hiện tại, tâm tư của chị Vân đều dồn hết vào Tô Dĩ Hàn. Đến cả tài nguyên trong tay chị  ta cũng phải đợi Tô Dĩ Hàn chọn xong, phần còn lại mới được chia cho những người khác.

Nếu không phải trước đây Hạ Tri Trúc đóng vai quần chúng và có quan hệ tốt với phó đạo diễn, nhờ vậy mới có cơ hội thử vai cho phim của đạo diễn Diêm, thì có lẽ bây giờ cậu còn chẳng có việc mà làm.

Cửa thang máy mở ra, một nhóm người bước ra. Chỉ riêng vệ sĩ đã có bốn người, cộng thêm trợ lý, quản lý... Cả thang máy chật kín. Hạ Tri Trúc và Tiểu Lục lùi sang một bên, đợi nhóm người đó đi qua.

Người được vệ sĩ bảo vệ bên trong, đeo kính râm, rõ ràng là Tô Dĩ Hàn đang nổi tiếng. Cậu ta được mọi người vây quanh, bước đi lướt qua Hạ Tri Trúc đầy kiêu ngạo, đến một cái liếc mắt cũng không thèm.

Tiểu Lục đầy vẻ bất bình, nhìn Hạ Tri Trúc rồi đi vào thang máy. Lúc này cậu mới tức giận nói: "Chảnh gì mà chảnh, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi. Hồi xưa chưa nổi thì còn 'cậu Hạ cậu Hạ' gọi thân thiết lắm cơ mà!"

Hạ Tri Trúc không có phản ứng gì. Tiểu Lục cũng đã quen, từ khi cậu bắt đầu giảm cân, cậu nói chuyện với cậu thường xuyên không nhận được hồi đáp. Để giảm cân nhanh chóng, nghệ sĩ chỉ có thể ăn kiêng kham khổ hoặc dùng thuốc. Dù cách nào cũng đều rất hại sức khỏe.

Trong thang máy có một mùi thuốc lá nồng nặc. Hạ Tri Trúc cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên, giả vờ như không có chuyện gì.

"Vai diễn của đạo diễn Diêm... không còn nữa."

Vừa lúc thang máy phát ra tiếng "đinh", Tiểu Lục bước một chân ra ngoài, quay đầu lại: "Cái gì?! Ý anh là sao? Tại sao lại không còn nữa?"

"Bên đạo diễn Diêm không hài lòng ư? Không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Hay là..."

Hạ Tri Trúc không nhịn được, khẽ ho một tiếng: "Chị Vân muốn nhường cơ hội đó cho Tô Dĩ Hàn."

Giọng cậu bình thản như đang hỏi hôm nay ăn gì, nhưng biểu cảm của Tiểu Lục lại thay đổi ngay lập tức, hốc mắt đỏ hoe.

"Nhường cho Tô Dĩ Hàn?! Chị ấy lấy quyền gì mà làm vậy chứ? Phim của đạo diễn Diêm là do anh Hạ tự đi thử vai mà có được. Vì bộ phim này, cậu đã phải giảm mười mấy cân trong một tháng. Giờ chị Vân nói cho Tô Dĩ Hàn là cho luôn sao..."

"Tại sao chứ... Không nổi thì phải bị bắt nạt như vậy sao!"

Tháng 5 giữa hè, cơn gió thổi tới cũng mang theo cái nóng khó chịu. Hạ Tri Trúc bước ra khỏi thang máy vẫn cảm thấy choáng váng. Cơ hội đã vất vả chuẩn bị bấy lâu bị tước đoạt, giống như bị ai đó lén đánh một gậy vào đầu, cảm giác nặng trĩu, chân tay rã rời chẳng hề dễ chịu chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play