Trên máy bay, Lăng Vọng Tinh đã nói nếu anh nhắn tin thì cậu phải trả lời, nhưng trên thực tế, cả hai đều có công việc riêng. Không biết trong nửa tháng tới, họ có thể trò chuyện được bao nhiêu lần.
Giống như lần trước, vì thời gian làm việc không giống nhau, tần suất trò chuyện cũng không khớp. Trong những tình huống như vậy, mối liên hệ giữa người với người rất dễ bị đứt đoạn.
Hạ Tri Trúc quay đầu lại, khẩu trang che kín biểu cảm của cậu, nhưng cậu vẫn khẽ thở dài. “Vậy… em đi đây?”
Lăng Vọng Tinh không nói gì, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu. Gió đêm thổi nhẹ, làm bay mái tóc trên trán Hạ Tri Trúc. Đôi mắt cậu hơi ửng đỏ, dường như cả hai đều chưa sẵn sàng cho cuộc chia ly này.
Lăng Vọng Tinh lặng lẽ nhìn cậu. Anh không muốn Hạ Tri Trúc đi. Cảm giác thôi thúc này cứ quẩn quanh trong lồng ngực, dường như chỉ có nắm lấy người trước mặt mới là cách duy nhất để bộc lộ.
Ngón tay anh khẽ cử động, chưa kịp nắm lấy tay Hạ Tri Trúc, thì từ phía sân bay lại có một trận ồn ào truyền đến.
Không kịp nói thêm lời nào, Tần Linh vội vàng kéo Hạ Tri Trúc đi, thậm chí không kịp chào hỏi thêm: “Chúng ta đi trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play