Tống Hi ban đầu cẩn thận dạy Cảnh Dư cách pha thuốc, Cảnh Dư cúi đầu, tỏ vẻ lắng nghe rất nghiêm túc. Tống Hi nhìn vài lần, thấy cậu chưa từng mắc bất kỳ sai lầm nào, nên cũng yên tâm đi ra ngoài. Suốt buổi chiều, tất cả dịch truyền trong phòng đều do một mình Cảnh Dư truyền.
“Giáo sư Lục! Cậu bé này thật sự có kiên nhẫn!” Một bà cụ nằm trên giường bệnh bên cạnh cười lớn tiếng khen ngợi: “Trông đẹp trai, tính cách cũng ngoan ngoãn! Đáng yêu quá đi!”
Lão gia tử vui vẻ như chính mình được khen vậy, vừa cười vừa gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Cảnh Dư: “Đi thôi, con còn chưa ăn cơm tối, dạ dày con sẽ không chịu nổi đâu. Về cùng nhau ăn chút gì đi.”
Căn phòng đầy bệnh nhân không thể không có người trông chừng. Cảnh Dư suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: “Thôi ạ, giáo sư Lục, mọi người cứ về ăn trước đi. Bên này phải có người trông chừng.”
Lão gia tử không đồng ý: “Làm sao được, đã mấy giờ rồi. Chúng ta sẽ ở đây hỗ trợ gần hai tháng, con vừa mới đến mà đã đổ bệnh thì thằng Lục Hành kia sợ là sẽ ăn thịt ta mất!”
Cảnh Dư bị lời nói của lão gia tử chọc cười, ôn tồn khuyên nhủ: “Thật sự không sao đâu ạ, thầy cứ về ăn trước đi. Trong ba lô con có bánh mì.”
Lão gia tử nhíu mày. Bệnh dạ dày cần phải được chăm sóc cẩn thận. Cảnh Dư vừa xuất viện đã theo ông đến đây, giờ lại bỏ lỡ bữa tối. Mặc dù miệng thường chê bai Lục Hành, nhưng lão gia tử vẫn thật sự quan tâm đến sức khỏe của Cảnh Dư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT