Cảnh Dư ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt vô cảm, ngắm nghía căn phòng ngủ được trang hoàng tỉ mỉ, sang trọng đến từng chi tiết nhỏ.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn chiếu thẳng vào người anh. Cảnh Dư xoa xoa cái đầu vẫn còn đau, rồi lại dụi mắt, mơ màng nghĩ: "Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì?"
Rõ ràng đây không phải nhà của anh. Nhớ lại đêm qua, anh chỉ đi ăn tối với đồng nghiệp, có uống một chút rượu. Dù tửu lượng kém nhưng cũng không thể say đến mức vào nhầm nhà người khác, còn ngủ trên giường của họ nữa chứ.
Tiện tay lấy chiếc điện thoại không phải của mình trên tủ đầu giường ra xem giờ, đã gần 9 giờ sáng. Cảnh Dư đứng dậy, gắng gượng giữ cho cơ thể vững vàng rồi đi vào phòng vệ sinh.
Căn phòng vệ sinh cũng khiến người ta phải trầm trồ. Ánh sáng vàng dịu từ bức tường xám chiếu nghiêng xuống, Cảnh Dư mở vòi nước, cúi xuống vốc vài vốc nước lên mặt. Ngẩng đầu nhìn vào gương, anh sững sờ như bị sét đánh.
Trong gương là một gương mặt xa lạ. Thực ra cũng không hẳn là xa lạ, vì anh đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó hôm qua.
"Cái này! Cái này!"
Cảnh Dư phải dựa vào tường hít thở sâu vài lần. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, tin rằng chỉ có phẫu thuật thẩm mỹ mới có thể thay đổi dung mạo, anh không thể hiểu nổi tại sao chỉ sau một đêm mình lại thay đổi gương mặt.
Người trong gương có mái tóc rối bời, những sợi tóc lòa xòa mềm mại buông xuống trán. Đôi mắt vừa đen vừa sáng, hai mí rõ ràng, tròng mắt đen láy giờ đây lộ vẻ kinh ngạc và mơ màng. Vì dư âm của cơn say, khóe mắt còn vương một chút ửng hồng. Chiếc mũi cao thẳng tạo thành một vệt bóng mờ trên mặt, đôi môi khẽ hé mở.
Này! Này chẳng phải là Cảnh Dư - ngôi sao đang hot, trùng tên với anh sao!
Cảnh Dư lảo đảo vịn tường đi ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa định tìm Google xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình, thì từ dưới lầu vang lên tiếng "quang" khi cửa chính bị đẩy ra, theo sau là tiếng bước chân dồn dập và một giọng nói oang oang.
"Cảnh Dư! Anh ơi! Anh đâu rồi!"
Người đến là Trình Phỉ, trợ lý của Cảnh Dư. Người này có năng lực nghiệp vụ cực tốt, làm việc nhanh nhẹn, từng quản lý không ít nghệ sĩ nổi tiếng. Ngoài cái tật hay làm quá mọi chuyện lên thì không có gì để chê.
Trình Phỉ gần như chạy thục mạng lên tầng hai, đẩy mạnh cửa phòng ngủ. Anh ta sững sờ khi thấy Cảnh Dư đang đứng ở giữa phòng, để trần nửa trên, với vẻ mặt ngơ ngác không kém.
"Anh Cảnh Dư của tôi ơi! Sao anh còn đứng đây thế này! Điện thoại không nghe, gõ cửa không mở, suýt chút nữa là tôi lên cơn đau tim đấy, anh biết không! Hẹn 10 giờ họp ở công ty, sao anh vẫn còn trông như chưa tỉnh ngủ vậy hả?!" Trình Phỉ vô cùng đau đớn, đấm ngực giậm chân, hận không thể chạy đến lôi anh đi ngay lập tức.