Lão gia tử bật cười, cúi đầu nhìn con đường dưới chân: “Lâm Phong, ta từng dẫn dắt rất nhiều học trò. Con không phải là người thông minh nhất, cũng chẳng phải nổi bật nhất, nhưng lại là người chăm chỉ nhất.”
“Chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng phải xem sự chăm chỉ đó đặt vào đâu,” lão gia tử dừng bước, thở dốc vài hơi rồi mới nói tiếp: “Con học lên đến tiến sĩ không dễ, hãy tập trung vào việc nghiên cứu học thuật mới là chuyện chính.”
Chỉ vài câu nói, không hề có lời phê bình hay chỉ trích, vậy mà cũng đủ khiến Lâm Phong hổ thẹn cúi đầu. Sau một lúc lâu băn khoăn, anh ta mới khẽ đáp: “Con hiểu rồi, giáo sư Lục, con sẽ cố gắng thật tốt.”
Đi đi dừng dừng suốt cả ngày trời, mấy người mới lên được đến đỉnh núi. Tống Hi và Trần Manh Manh cũng đã hái được những loại thảo dược mà mình thấy hứng thú để vào ba lô, riêng Lâm Phong vẫn tay không. Nhìn xung quanh, thảo dược không ít, nhưng so với cây thuốc mà Cảnh Dư đã hái thì chẳng có loại nào quý giá.
“Giáo sư Lục, con qua bên kia xem sao,” Lâm Phong chỉ tay về phía một bụi cỏ không xa. Lão gia tử thấy rõ hôm nay cậu không hái được cây yên giấc thảo sẽ không cam lòng, đành bất lực xua tay cho cậu đi.
Cảnh Dư ngồi xổm trên mặt đất, khác với Lâm Phong, bất kể là thảo dược quý hiếm hay không, chỉ cần thấy có ích là cậu đều nhét vào ba lô. Lão gia tử đứng bên cạnh nhìn anh một lúc lâu, buồn cười cất tiếng: “Cảnh Dư, con làm như con sóc tha đồ về tổ vậy?”
Nghe lời trêu chọc đầy thiện ý của lão gia tử, Cảnh Dư vẫn ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu lên nhìn giáo sư, cười vài tiếng: “Ngày mai đến trạm y tế, con có thể mang hết số thảo dược này qua đó. Lỡ như có lúc cần dùng đến thì cũng có sẵn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play