Ngỡ như nếu ông không để cậu ở cùng, thì sẽ phụ lòng chăm sóc của thằng cháu trai trời đánh đó vậy!
“Cảnh Dư, con ở cùng với ta.” Lão gia tử nói xong, quay đầu nhìn Lâm Phong: “Lâm Phong, con ở một mình.”
“Giáo sư Lục!” Lâm Phong đang cúi đầu nghe thấy lão gia tử nói, lập tức ngẩng đầu lên, giọng run run kỳ lạ: “Cảnh Dư là minh tinh, cũng không biết có quen ở phòng ở nông thôn không. Nếu không cứ để cậu ấy ngủ một mình, tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.”
Cảnh Dư tốt bụng giải thích: “Tôi không sao đâu, trước kia buổi tối không có chỗ ngủ, ngay cả lều trại cũng ngủ rồi.”
Lâm Phong trông vẫn có vẻ bất mãn. Hiện tại, ai ở đại học Đông Hải cũng đều nói cậu là học trò đắc ý nhất của giáo sư Lục, sau này tốt nghiệp có lão gia tử nâng đỡ, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lâm Phong biết rõ lão gia tử yêu cầu học trò nghiêm khắc đến mức nào, ngày thường cậu cũng tự yêu cầu bản thân rất cao. Cậu có thể nhận được một lời khen của lão gia tử, ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn sẽ thầm vui rất lâu.
Đoàn tình nguyện của lão gia tử cậu đã đi theo từ khi còn là nghiên cứu sinh. Lâm Phong sinh ra ở nông thôn, đối với những nơi hẻo lánh này không có chút thiện cảm nào. Nếu không phải cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể thể hiện nhiều trước mặt lão gia tử, cậu đã không đi theo dãi nắng dầm mưa hàng năm như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play