Trứng gà lần này không bị rơi ra ngoài. Tuy nhiên, vì lửa quá to, trứng vừa vào đã tan ra, nổi lềnh bềnh một lớp lòng trắng trứng. Cảnh Dư thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lục Hành nghiêng đầu nhìn, không chịu thua, lại quay người định lấy thêm một quả trứng nữa.
"Thôi nào, đừng lấy nữa." Cánh tay anh bất ngờ bị ai đó kéo lại. Tay Cảnh Dư hơi lạnh, áp vào cánh tay săn chắc của anh. "Cứ để vậy đi."
Lấy thêm một quả nữa, sáng mai ông Lưu thức dậy chắc phải khóc mất.
Mười phút sau, Cảnh Dư nhìn chằm chằm bát mì trên bàn, khó khăn nuốt nước bọt. Sợi mì còn sống, đưa vào miệng vẫn có vị bột bột. Muối cũng chưa được khuấy đều, một đũa thì mặn khủng khiếp, đũa sau lại nhạt thếch.
Lục Hành vào phòng lấy cốc của Cảnh Dư ra, rót nước đặt trước mặt cậu. Thấy Cảnh Dư đang cúi đầu ăn mì, giọng anh lộ vẻ lo lắng: "Thế nào?"
Là ảnh đế Lục lừng lẫy, nhưng lúc này tâm trạng anh còn căng thẳng hơn cả khi đi nhận giải thưởng. Cảnh Dư ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt cậu càng thêm tinh xảo. Cậu mỉm cười với Lục Hành: "Ngon lắm."
Rốt cuộc, nếu để Lục thiếu gia biết món ăn đầu tay vụng về của mình tệ đến mức nào, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ bén mảng đến bếp để làm khổ thức ăn nữa.
Dù bát mì dở tệ, Cảnh Dư vẫn ăn từng đũa, ăn sạch sẽ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play