Là bác sĩ, cậu đương nhiên biết tình trạng xuất huyết dạ dày đáng sợ đến mức nào, huống chi lúc đó cậu lại bị bắt cóc. Việc Lục Hành sợ hãi là hết sức bình thường.
“Lục Hành, anh phải nhìn ra được, em rất có hứng thú với y học,” Cảnh Dư kiên nhẫn nói: “Việc trở thành một bác sĩ đã không còn khả năng nữa, em chỉ muốn cùng giáo sư Lục đi làm một vài việc có ý nghĩa mà thôi.”
Lục Hành hạ mày xuống, vẫn im lặng nhìn cậu.
“Em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đúng giờ, uống thuốc đúng lúc, sẽ không làm mình quá mệt mỏi, không để anh phải lo lắng.” Cảnh Dư hứa hẹn với giọng điệu hiền hòa: “Được không?”
Im lặng một lúc lâu, lực trên tay Lục Hành mới nới lỏng một chút. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cảnh Dư, giọng nói khàn khàn: “Em thật là…”
Lục Hành rất ít khi nghiêm túc nghĩ tại sao anh lại yêu Cảnh Dư. Nhưng theo thời gian trôi đi, trải qua đủ loại chuyện với cậu, anh mới dần nhận ra, anh yêu không phải vẻ ngoài xinh đẹp này, mà là linh hồn của cậu.
Cảnh Dư thuận thế ôm lấy cổ Lục Hành, cúi xuống, cắn một cái vào khóe môi anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play