“Cậu ấy mang lại cho tôi cảm giác khác hẳn những tiểu thịt tươi khác. Cậu ấy…”

Lục Hành cân nhắc từ ngữ.

“Hơi thú vị…”

Trong lúc Cảnh Dư thầm mắng "Thú vị cái đầu", anh lại ngủ thiếp đi.

Hoạt động buổi tối được gọi là tiệc lửa trại, thực chất chỉ là một buổi giao lưu đơn giản giữa khách mời và dân làng. Dù sao cũng là ngày đầu tiên, đoàn làm phim lo lắng các khách mời sẽ quá vất vả nên kết thúc hoạt động rất nhanh để mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi trở về, Lục Hành rửa mặt qua loa rồi về phòng. Đêm ở nông thôn luôn rất yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng ve sầu ngoài cửa sổ, nhà nhà cửa đóng then cài. Lục Hành thay một bộ quần áo rộng rãi, đứng trong phòng do dự một lúc, rồi ôm gối và chăn ra khỏi phòng.

Cảnh Dư tỉnh giấc một lần, cảm thấy dạ dày đã đỡ đau hơn nhiều. Trương đạo đến thăm một lần vào giữa bữa tiệc lửa trại, thấy anh không có vấn đề gì nên dặn dò bật camera trong phòng.

Lúc này, Cảnh Dư đang tựa trên giường nói chuyện với Trình Phỉ qua WeChat. Dù không đi theo Cảnh Dư nhưng Trình Phỉ cũng không rảnh rỗi. Anh đã họp cả ngày với Quý tỷ ở công ty để lên kế hoạch công việc cho Cảnh Dư.

Thông thường, trợ lý không được tham gia vào việc sắp xếp công việc của nghệ sĩ. Nhưng Trình Phỉ có nhiều kinh nghiệm, lại luôn theo sát mọi hoạt động của Cảnh Dư, vì vậy Quý tỷ luôn thích kéo Trình Phỉ vào các cuộc họp về công việc của anh.

Cảnh Dư há hốc mồm nhìn một loạt kế hoạch công việc mà Trình Phỉ gửi đến. Dù diễn viên Cảnh Dư có diễn xuất hay không, có nổi tiếng hay không, thì Cảnh Dư - bác sĩ anh đây chẳng có gì cả. Anh đồng ý tham gia chương trình này vì nó không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất. Bây giờ bắt anh đóng phim, e rằng anh sẽ làm hỏng luôn danh tiếng của Cảnh Dư.

[Trình Phỉ: Hiện tại có ba bộ phim đang tìm cậu, kịch bản đều ở chỗ Quý tỷ. Một bộ cổ trang nam chính, một bộ cổ trang nam phụ, và một bộ phim đô thị nam phụ. Tất cả đều có tính cách khác hẳn nhân vật của cậu trong "Bố là bố cậu". Quý tỷ muốn cậu nhận vai nam phụ phim đô thị để duy trì độ nổi tiếng. Cậu nghĩ sao?]

Cảnh Dư mặt không cảm xúc đáp lại: Có vai nam số 4, nam số 5 không?

Trình Phỉ lập tức gửi một tin nhắn thoại. Cảnh Dư mở ra, nghe thấy giọng anh ta: "Cảnh Dư, đầu cậu bị kẹp chết rồi à?"

Cảnh Dư đang định trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ngồi dậy mở cửa, Lục Hành một tay kẹp gối và chăn, đứng thẳng ở cửa.

"Sao vậy?" Cảnh Dư hỏi.

"Đến thăm cậu thôi. Cậu... thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn."

Dù sao thì người này vừa đưa anh về, lấy thuốc, rót nước, Cảnh Dư vẫn hiểu những phép lịch sự cơ bản. Hai người đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt Cảnh Dư từ mỉm cười dần chuyển sang khó hiểu.

Lục Hành hoàn toàn không có ý định rời đi.

"Khụ, đêm nay có tiệc lửa trại."

"Hả?" Cảnh Dư không hiểu nhìn Lục Hành.

"Kết thúc rồi."

"Thì sao?"

"Cậu đã hoàn toàn khỏe chưa?"

Cảnh Dư mím môi, nhìn Lục Hành từ trên xuống dưới. Anh ta đang ôm chăn và gối, vẻ mặt ngượng ngùng, nói những câu vô nghĩa. Người tinh ý nhìn qua là biết ngay chuyện gì.

"Anh... muốn ngủ cùng tôi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play