Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Giới giải trí , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Sạch.
Sau một giấc ngủ, Sở Yến xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết về giới hào môn, trở thành một thiếu gia giả vừa ngu ngốc vừa độc ác, kẻ luôn tìm cách tranh giành chồng chưa cưới với nhân vật chính.
Trong truyện, ai cũng biết Sở Yến, thiếu gia của nhà họ Sở là một người cố chấp và ngốc nghếch, yêu thầm con trai lớn nhà họ Phó. Vì để trả ơn, cậu còn mặt dày ép cưới người ta, đeo bám suốt bao nhiêu năm, nhưng Phó đại thiếu lại chỉ thấy chán ghét.
Cuối cùng, thiếu gia thật sự của Sở gia được tìm về. Còn Sở Yến thì bị vạch trần là đồ giả mạo, chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.
Theo cốt truyện gốc, cậu tranh giành ba mẹ, giành anh trai, giành cả vị hôn phu… nhưng cuối cùng vẫn trắng tay. Bị từ hôn, bị đuổi khỏi nhà, bị cư dân mạng chế nhạo, rồi phải nhìn nhân vật chính sống hạnh phúc, còn bản thân thì ghen tị đến mức phát điên, cuối cùng tự hủy đời mình.
Sở Yến đọc xong chỉ biết kêu trời: “Viết kiểu gì thế này!”
Mới xuyên đến, cậu đã bị ông anh cả tức giận ném cho tấm chi phiếu một ngàn vạn, đuổi ra khỏi nhà. Cái kiểu bố thí ăn xin này đến cả chó cũng chê.
“Muốn! Tôi muốn, chó không cần tôi muốn.”
Sở Yến ôm tờ chi phiếu, không chút do dự đi tìm một trai bao xịn sò: đẹp trai, giỏi chuyện giường chiếu, vừa biết chiều chuộng, lại còn biết giả bộ đáng thương gọi cậu là “em trai”.
Sở Yến nhanh chóng đổ gục, chỉ tiếc là người này quá tốn tiền.
Rất rất tốn tiền.
Vì vậy, Sở Yến đành quay lại làm nghề cũ, đóng phim, kiếm tiền để nuôi trai đẹp.
Tuy vất vả, nhưng mỗi lần được nghe người kia ôm mình thì thầm: “Tiểu kim chủ của anh giỏi quá”, thật đáng giá!
Mọi chuyện cứ thế cho đến một ngày, vị hôn phu từng chán ghét cậu đột nhiên tìm đến, nói muốn quay lại với cậu.
Sở Yến chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đang mặc áo choàng tắm đi ra, chính là trai bao mà cậu nuôi nấng mấy tháng nay, đã lười biếng bước tới kéo cậu ôm vào lòng, rồi lạnh lùng nhìn về phía vị hôn phu cũ.
Chỉ một ánh nhìn, vị hôn phu kia lập tức xanh mặt, lắp bắp hỏi:
“Chú… chú ba?!”
Sở Yến đơ người:
Cái gì? Người cậu dốc tiền nuôi nửa năm qua lại là chú ba thần bí và quyền lực của Phó gia, người giàu đến mức tiền chất như núi?
Vậy thì công sức nửa năm qua của cậu tính là gì?
Người đàn ông kia cười nhạt:
“Cũng coi như cháu có mắt nhìn người.”
Vị hôn phu cũ gần như sụp đổ:
“Không thể nào! Vì muốn vào Phó gia, gả cho tôi, cậu đến mức bò lên giường của chú ba?!”
Người đàn ông khẽ nhíu mày:
“Nói bậy thêm một câu nữa, chú sẽ bẻ chân cháu, còn có, kêu thím ba.”
Sở Yến: …