Cuối cùng cũng đến được ngôi nhà trung tâm của thôn. Quản lý và trợ lý của các khách mời đều bị giữ lại ở một thị trấn cách đây mấy chục km, giờ năm vị khách phải tự lo cho mình.
Vừa nãy đường đi vẫn là đường xi măng, có dân làng giúp đỡ, nhưng tới nhà trung tâm thì tổ chương trình yêu cầu khách mời tự mang đồ. Không may là đường vào quảng trường trước nhà có một đoạn bậc thang khá dài. Mấy cậu ấm nhà giàu nào quen tự xách hành lý bao giờ, Chu Quân vừa mở miệng nhờ nhân viên giúp thì bị từ chối thẳng thừng. Anh liếc sang các khách mời khác.
Tiếc là Lục Triều Dương đã đi tuốt lên trước, còn Lý Văn Chương thì tuy đi bên cạnh nhưng dù sao cũng hơn bốn mươi tuổi, tự mình xách đồ đã đủ vất vả rồi, huống chi Chu Quân lại vốn không ưa gì ông ta. Thế là ánh mắt Chu Quân liếc về phía Sở Yến, người đang đi phía sau cùng Từ Mộng.
“Cậu giúp tôi xách lên đi.”
Sở Yến: “……”
Ánh mắt thẳng tắp, coi như không thấy, không nghe.
“Này! Cậu điếc à? Bổn thiếu gia bảo cậu giúp tôi xách mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT