“Thiên phẩm là gì?”
Mộc Trọng Hi và Diệp Kiều liếc nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lần trước, ở trận bí cảnh thứ ba, Tư Diệu Ngôn từng mơ hồ nhắc tới một khái niệm gì đó, hình như còn trên cả cực phẩm.
Về linh căn của Diệp Kiều, bên ngoài đồn đoán đủ kiểu, phần lớn cho rằng không thì cũng là thượng phẩm, còn không thì cực phẩm. Nếu để đám người Trường Minh Tông biết được là thiên phẩm, e rằng họ sẽ cười đến hả hê.
Trong số các trưởng lão của ngũ tông, cũng có kẻ chỉ xem trọng phẩm cấp linh căn, không thèm nhìn người. Như lão Vân Ngân chẳng hạn, dù biết Diệp Kiều có thể đồng thời tu ba đường, vẫn cứ mở miệng là bàn về phẩm cấp linh căn, thái độ cao ngạo, khinh thường những ai tư chất kém. Nghe thôi đã muốn ghét.
“Không phải nàng là cực phẩm sao?” – Trước đây trưởng lão và Tần Phạn Phạn đoán tới đoán lui, ai ngờ đoán trật hết.
“Chưa chắc.” – Lão giả chỉ vào ngực Diệp Kiều – “Trên trời sinh kiếm cốt còn có thiên phẩm. Theo lý thì đặc điểm của nó phải rất rõ, nhưng linh căn của ngươi nhìn lại quá yếu.”
Lúc đầu ông cũng chẳng để tâm tới cô gái nhỏ này. Linh căn mờ nhạt đến mức tùy tiện kéo một người trong đám thiên phú cũng sáng sủa hơn nàng. Nếu không phải Diệp Kiều tự nhìn thấy được trong cơ thể mình, ông còn nghi có vấn đề gì.
Diệp Kiều thử cảm nhận, đúng là linh căn của mình lúc nào cũng bé xíu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play