Mấy người sau khi mang được đan lô về hậu viện thì thấy Tạ Sơ Tuyết đã đứng đợi sẵn, cười toe toét vẫy tay:

“Ôi chao, lâu ngày không gặp ha~”

“Thiên tài tam tu đây mà.” – Hắn vừa nói vừa giơ tay lên xoa loạn mái tóc Diệp Kiều, thấy nàng trợn tròn mắt như cá chết mặc kệ đời thì càng cảm thấy thú vị.

“Tiểu sư thúc, sao người lại ở đây?” – Tiết Dư vừa thấy người này liền đau đầu, vội vàng kéo sư muội ra khỏi tay hắn, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo. Y thật sự không hiểu Tạ Sơ Tuyết rảnh rang đến mức phải mò tới Phù Sinh Thành làm gì – đây là nơi thi đấu dành riêng cho đám thân truyền kia mà.

Tạ Sơ Tuyết cười hí hửng: “Ta mang quà tốt cho các ngươi nè.”

Hắn vỗ vỗ đống sách xếp cao như núi bên cạnh, ánh mắt lấp lánh, giọng tràn đầy nhiệt tình:
“Đây là toàn bộ phù thư ghi chép lịch sử phù tu từ thuở sơ khai đến tận bây giờ. Diệp Kiều, Minh Huyền, hai người phải học thuộc toàn bộ.”

“Hai đứa phải thuộc hết. Một tháng sau kiểm tra ~.”

“Còn nữa, Tiết Dư với Diệp Kiều ~ bên kia là tài liệu nghiên cứu lịch sử luyện đan .”

“Chu Hành Vân, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều. Chỗ này là kiếm đạo các ngươi phải học.” – Tay chỉ lần lượt từng người, ba lần đều có tên Diệp Kiều.

“…”

Mộc Trọng Hi ngẩn ra, quay sang khều Diệp Kiều:
“Ngẫm lại mà xem, vì sao muội lại bị gọi tên ba lần vậy?”

Minh Huyền nhìn chồng sách cao như núi thì nhức đầu: “Khoan đã… Tiểu sư thúc, đừng nói là nếu khảo thí không đạt thì bị loại thẳng tại chỗ nha?”

Từ trước đến nay các lần đại bỉ trước có bao giờ kiểm tra “ lý thuyết ” đâu! Nhất là với tính cách của Tạ Sơ Tuyết, năm người đồng loạt nghi ngờ: Tên này chắc chắn đang bày trò.

Tạ Sơ Tuyết mỉm cười như có như không:
“Không phải chỉ mình các ngươi, tất cả thân truyền đều phải tham gia. Đây là quyết định của các trưởng lão.”

“Chuẩn bị tinh thần đi nhé. Một tháng nữa kiểm tra đồng loạt. Ta thật mong được thấy vẻ mặt hoảng loạn của các ngươi khi phải thắp đèn đọc sách đêm khuya.”

Mấy người nhìn nhau – vẫn bán tín bán nghi.

Tu chân giới sống bao nhiêu năm chưa từng nghe qua chuyện phải thi lý thuyết. Sao bây giờ lại đòi kiểm tra mấy cái thứ trời ơi đất hỡi này vậy?

Đáng buồn là, lúc ấy chẳng ai để tâm mấy lời Tạ Sơ Tuyết nói — cũng không biết rằng, chính sự thờ ơ này sẽ dẫn họ đến bi kịch… học suốt đêm không ngừng nghỉ.


Kỳ nghỉ rất dài. Ngoại trừ Tiết Dư là người có thể ngồi một chỗ nghiên cứu luyện đan, bốn người còn lại căn bản đều bị xoay đến sứt đầu mẻ trán .


Nửa tháng sau, Mộc Trọng Hi hăng hái vọt vào phòng, tay cầm tờ nhiệm vụ, miệng cười toe:

“Có ai muốn cùng ta xuống núi làm nhiệm vụ không?”

“Không đi.” – Bốn người đồng thanh.

“Đừng vô tình vậy chứ.” – Hắn huơ huơ tờ giấy. – “Chúng ta chọn nhiệm vụ nào vui vui một chút đi, coi như dạo chơi cũng tốt.”

Lúc này Diệp Kiều đang ngồi nghiên cứu thượng phẩm đan dược. Cùng Tiết Dư luyện suốt nửa tháng, nàng dần hiểu ra – dùng đan lô quả nhiên tốt hơn hẳn cái nồi lúc trước, nhưng độ khó cũng cao hơn nhiều.

Lúc đầu còn lóng ngóng, nhất là cái đan lô thượng phẩm kia – cực kỳ khó thuần phục.

Tiết Dư liền bám trụ luôn trong phòng luyện đan với nàng, hai người thử nghiệm vô số lần các loại dược liệu và cách kết hợp.

Dùng nồi nàng luyện ra được mười viên, thử với đan lô thì... lần đầu đã ra luôn mười lăm viên, và... tự làm mình hôn mê tại chỗ.

Tiết Dư đỡ trán:
“bình thường muội luyện ta được mấy viên ?”

Diệp Kiều thành thật: “Lúc đầu ta không biết, tưởng luyện càng nhiều càng tốt… ai ngờ đâu ta làm một phát ra chín viên…”

Tiết Dư: “…”
Cạn lời.

“Ta đánh giá thấp mức độ biến thái của muội rồi.” – Hắn nghiêm túc nói.

Vì thế, hắn hào hứng rủ nàng luyện thử luôn thượng phẩm Hồi Linh Đan – loại chỉ Kim Đan hậu kỳ mới đủ tư cách thử. Nhưng Diệp Kiều có vẻ vượt chuẩn, thức hải của nàng rõ ràng không bình thường.

Hai người dốc toàn lực luyện suốt nửa tháng, lúc bước ra khỏi phòng thì… mũi với tai đều rỉ máu, nhìn chẳng khác gì quỷ nhập vào người.

Mộc Trọng Hi đứng hình: “Tam sư huynh, huynh bị người ta đánh à?”

“Ngươi không thể đổi câu khác à?” – Tiết Dư trừng mắt.

Mộc Trọng Hi nháy mắt: “À, huynh với tiểu sư muội xuống núi làm nhiệm vụ bị người ta đánh?”

Diệp Kiều giật lấy tờ nhiệm vụ, vừa ngáp vừa hỏi:
“Có nhiệm vụ gì vậy?”

“Có tám đại gia tộc treo thưởng, rồi vài bí cảnh sắp mở, còn cả… nhiệm vụ nhân gian.”

“Nhân gian?” – Diệp Kiều ngơ ngác.

Minh Huyền giải thích:
“Nhân gian là nơi không có tu sĩ, toàn người phàm, muốn qua đó phải được các trưởng lão phê duyệt. Mỗi nơi đều có người trấn thủ."

Mộc Trọng Hi vốn từ nhân gian đến, nghe nói vậy liền hớn hở: “Nếu nhận nhiệm vụ này, ta đưa các ngươi đến hoàng cung chơi!”

“Uy vũ quá đi!” – Mấy người đồng loạt reo lên.

Diệp Kiều lập tức nịnh nọt: “Điện hạ uy vũ!”

Tiết Dư nhắc khẽ: “Tám đại gia tộc treo thưởng đây, các ngươi nghĩ sao?”

Minh Huyền nhíu mày:
“Tám đại gia tộc… Bọn họ có chuyện gì cần nhờ người khác sao? Mấy người đó điên điên khùng khùng, không ai bình thường đâu…”

Nhưng mà...
“Giải thưởng mười vạn linh thạch, do Tống gia treo. Nghe nói Tống gia bên đó…”

Mộc Trọng Hi nhìn Minh Huyền, nhấn mạnh hai chữ: “Có quỷ.”

Sắc mặt Minh Huyền tái nhợt trong tích tắc.

“Ta không đi!! Các ngươi muốn đi thì cứ đi!” – Hắn hét lớn.

Tiết Dư vội túm lấy Minh Huyền:
“Trên đời làm gì có quỷ thật. Thanh tỉnh chút đi!”

Chu Hành Vân chen lời:
“Nhưng có... quỷ tu.”

Minh Huyền gào lên:
“TA – KHÔNG – ĐI!!”

Tiết Dư đành bịt miệng hắn lại, nhẹ giọng an ủi:
“Tống gia là gia tộc của Tống Hàn Thanh , không sao đâu.”

Mấy người năn nỉ mãi, Minh Huyền mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng với điều kiện là… được ôm theo KFC, vì “ máu gà có thể trừ tà”.

Diệp Kiều thản nhiên: “Được thôi. Huynh thấy ổn là được.”

Khi biết nhóm thân truyền này nhận nhiệm vụ đặc biệt, trưởng lão trấn thủ nhiệm vụ đường hiếm khi mở miệng, lần này dặn dò rõ ràng:
“Phải cẩn thận. Bảo vệ Diệp Kiều cho thật tốt.”

“Nếu cần thì để nàng chạy trước.”

Ai cũng biết – đây là tam tu. Xảy ra chuyện gì thì chẳng ai gánh nổi hậu quả.

Minh Huyền ghé tai Diệp Kiều thì thầm:
“Tam tu đúng là khác biệt ha, trưởng lão nói năng cũng nhẹ nhàng hơn.”

Mộc Trọng Hi gật gù:
“Đây là... đặc quyền của thiên tài?”

Trước kia đi tiếp nhận nhiệm vụ, nào được ưu ái như thế này?

Tiết Dư nhìn ba người thì thầm to nhỏ, liền lên tiếng nhắc:
“Tóm lại, lần này mọi người điệu thấp một chút. Nhất là tiểu sư muội – hiện tại ngươi được chú ý nhiều lắm.”

Ai nấy đều muốn biết tam tu là ai, đặc biệt tám đại gia càng háo hức muốn tận mắt thấy thiên tài xuất thế.

“Biết rồi.” – Mộc Trọng Hi cam đoan.

Diệp Kiều cũng nghiêm túc:
“Từ nay trở đi, ta sẽ là người... mờ nhạt nhất đội"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play