Giang Ninh nhìn theo ánh mắt Chu thị, nói: “Phú Quý chắc đã hồi phục gần như bình thường rồi chứ?”
Chu thị thở dài, do dự một lúc mới ghé sát tai nàng nói khẽ: “Ta thấy đứa nhỏ này sau trận ốm nặng hình như không còn lanh lợi như trước. Tới Quý trêu ghẹo, nó chỉ cười ngây ngô, không biết tránh, còn tự đi lại gần nữa.”
Giang Ninh kinh ngạc, nhìn kỹ lại Dương Phú Quý, quả thật phát hiện có chút khác lạ. Nhưng sự thay đổi này rất nhỏ, người ngoài khó nhận ra, trừ khi là người tiếp xúc hàng ngày mới thấy được. “Chuyện này đã bao lâu rồi? Có đưa đi khám đại phu chưa?”
Chu thị lắc đầu, cười khổ: “Nhà mình ngươi cũng rõ. Lương thực vụ thu chỉ đủ ăn, dư chút ít bán lấy tiền, mà nhị phòng bên kia lại xảy ra chuyện, không có tiền, cha mẹ với lão tam chắc cũng phải gánh vác.
Giờ nhà ta còn lại chẳng mấy đồng. Dù có đưa Phú Quý đi khám thì cũng chẳng có tiền mua thuốc. Hơn nữa lão tam không ở nhà, ta là đàn bà con gái cũng không dám tự quyết.”
“Nương biết chuyện này không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT