Có lẽ nhận ra ý nghĩ của nàng, An Vĩnh Lương ngồi xuống, ôn tồn hỏi: “Đại nương định cho hài tử vào học đường sao?”
Giang Ninh gật rồi lại lắc đầu: “Cũng có định như vậy, nhưng giờ chưa chọn được tiên sinh, nên tạm gác lại. Vừa hay trong nhà có bà con xa tới ở nhờ một thời gian. Người này từng học đường, biết chữ nghĩa. Nhân tiện, họ nói có thể dạy vỡ lòng cho hài tử nhà ta, nên ta mới sốt sắng tìm giấy bút mực. Ai ngờ mấy thứ này lại đắt thế!
Nếu chuẩn bị cho mỗi đứa một phần thì ta không dám tưởng tượng, bạc đâu mà lấy. Còn mua một phần rồi chia nhau thì cũng khó.”
Thực ra nàng không đến nỗi nghèo, nhưng giả nghèo và không khoe của là đạo lý nàng nắm rất rõ.
An Vĩnh Lương hiểu ý, gật đầu, trầm ngâm: “Nếu chưa định cho vào học đường, một số đồ cũng không cần mua loại tốt. Ví dụ như bút – người đọc sách mới hay so đo, vào học đường thì phải giống mọi người, nhưng ở nhà mình thì tự làm cũng được. Ngài có thể kiếm lông thỏ không?”
Mắt Giang Ninh sáng rực, hớn hở nắm tay: “Ý ngươi là, nếu ta kiếm được lông thỏ, ngươi có thể giúp ta làm bút lông?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play