Cao tú tài vừa rời đi, Dương Nhị Đản đã bực bội cau mày: “Ông trời đúng là mù mắt! Lại để Tiền gia sinh ra một đứa biết đọc sách. Với tính nết thù dai của bọn họ, đợi Tiền Văn thi đỗ tú tài, chắc chắn sẽ tìm đến chúng ta gây chuyện!”
Dương lão đầu và Dương Lão Tam liếc nhau, trong lòng đều nặng trĩu.
Cao Minh Hãn cười ha hả: “Các ngươi không cần lo vậy đâu. Theo ta biết, viện thí cực khó, nếu không thì Bình An huyện đã chẳng chỉ có mấy tú tài. Huống hồ, tú tài cũng chỉ là kẻ có công danh chứ chẳng phải quan lại.
Dù hắn có đỗ, Tiền gia cũng không thể dựa vào đó mà gây sự. Người đọc sách coi trọng thanh danh, sẽ không dễ gì tự làm bẩn tên tuổi mình.
Các ngươi cứ nhìn Cao tú tài là rõ. Ta vừa rồi đã nói hết tình hình cho ông ta, nhưng khi rời đi, bộ dạng ông ta đâu có vẻ gì là vui?”
Dương gia ba người nhớ lại, quả thật lúc Cao tú tài đi, vẻ mặt trầm tư, hẳn là cũng lo mình bị Tiền gia liên lụy. Nghĩ vậy, cả ba liền thấy nhẹ nhõm hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play