“Người sống trên sông khổ lắm, vừa mở mắt ra đã phải xuống nước kiếm ăn. Mà việc mò ăn dưới nước vốn chẳng hợp với nữ nhân, có nam nhân đỡ đần thì còn đỡ, không có thì tự mình phải lao xuống. 
Ta thì mệnh đã vậy, nhưng con gái của ta… Tiểu Kiều, ta không muốn nó phải chịu cái khổ giống ta. Nếu có thể, ta muốn mua một căn viện nhỏ trên bờ, sau này tìm cho nó một nhà tử tế để gả, thế nào cũng hơn sống mãi lênh đênh trên thuyền.”
Phan Tú Nương cắn răng, trong mắt ánh lên chút nhẫn nhục. Giang Ninh vẫn quen nhìn nàng với dáng vẻ cởi mở, tươi tắn như nắng, có lẽ nay chạm đến nỗi đau trong lòng, nàng mới lần đầu bộc lộ vẻ yếu mềm.
Giang Ninh hỏi han: “Vậy đại tỷ đã thuê được phòng chưa?”
Phan Tú Nương lắc đầu: “Chưa đâu. Nói thật với ngươi, lần trước từ chỗ ngươi ta cũng để dành được chút tiền, đủ để thuê nhà rồi, nhưng vẫn sợ tiêu mãi thì núi cũng lở. Vừa hay ngươi lại tìm ta lấy hàu, ta mới quyết tâm thuê nhà. Nhưng vẫn chưa xong việc.”
Giang Ninh lại hỏi: “Các ngươi thuê nhà cũng chỉ để buổi tối ngủ thôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play