Tiền thị vốn chẳng bị gì nghiêm trọng, chỉ vì lười biếng nên nằm bẹp trên giường hai ba ngày. Đến lúc không nằm nổi nữa, nàng ta lại mon men ra cửa thôn tìm người bắt chuyện.
Ai dè lần này loanh quanh mãi vẫn chẳng thấy ai, bực mình mới mò sang Thôn Đông. Sớm biết tình cảnh như vậy, có đánh chết nàng ta cũng không thèm bén mảng tới đó.
Càng nghĩ càng tức, Tiền thị ra khỏi cửa là mở miệng nói xấu ngay: Giang Ninh một nhà nghèo đến mức phải mò dưới sông vớt thứ thối tha lên ăn, vừa ghê vừa bẩn.
Ban đầu chẳng ai tin. Nhưng mùi tanh từ đống hàu kia quá nồng, người đi ngang sườn núi dưới nhà Giang Ninh đều ngửi thấy. Thế là lời đồn lan nhanh khắp thôn, mỗi người thêm bớt một câu, song lại chẳng ai thật sự tò mò xem nhà nàng ra ngoài thôn làm gì.
Chuyện bên ngoài tạm gác lại. Sau khi dọa được Tiền thị bỏ chạy, Giang Ninh tâm trạng khoan khoái, vừa làm việc vừa khe khẽ ngân nga.
Hàu nhiều như thế, làm một lúc cũng chẳng xong. Thấy trời gần trưa, nàng gọi Dương Đại Đầu lại, chuẩn bị truyền cho hắn vài món tủ, rồi quay sang hỏi Dương Nhị Đản: “Ngươi có muốn lại đây học chung không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play