Dương Đại Đầu nghe Dương Hán phân tích, càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, liền nói: “Chờ ta về Tùng Khê trấn hỏi thử mấy chưởng quầy. Nếu không được thì ta lại tìm mấy thương thuyền qua đường mà hỏi. Bên đó tàu bè từ Nam ra Bắc tấp nập, hẳn là không lo không ai thu.”
Tưởng Đại Ngưu hít sâu một hơi, xúc động nắm chặt tay Dương Đại Đầu: “Đại Đầu, ngươi đúng là đại ân nhân của nhà ta! Ta… ta… ta…”
Dương Đại Đầu vỗ vai hắn một cái: “Được rồi! Toàn người nhà với nhau, cần gì khách sáo.”
Đoàn người từ nhà Dương Hán trở về, Giang Ninh cũng đã biết sơ sơ tình hình. Nàng nhìn Tưởng Đại Ngưu với ánh mắt vừa tiếc vừa xót, như thể nhìn đống bạc bị quẳng xuống sông: “Về sau cứ chuyên tâm làm bánh đi, món ăn hoang dã thì tạm đừng nhắc nữa. Còn mấy loại dược liệu các ngươi nhận ra thì cứ để dành, gom đủ rồi ta cũng có thể giúp đem bán. Dù gì cũng không thể để bị hố thảm như vậy mãi!”
Liễu Hoa nghe mà gật đầu liên hồi.
Một nhà bốn người nghỉ lại Dương gia một đêm, sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã khởi hành quay về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play