Sau khi tan học, bọn họ đi thẳng tới phòng làm việc của Bạch Sơn, náo loạn đến giờ cơm mà vẫn chưa ăn gì. Tạ Trác cứ ầm ĩ đòi ăn mì, lại còn nhất định phải ăn mì do Hứa Dã nấu. Kết quả là vừa bước vào cửa, giày còn chưa tháo đã nhào qua cắn loạn.
Hứa Dã đẩy cậu một cái: “Còn nói cậu không ăn thịt người.”
Tạ Trác ép người cậu dựa vào cửa, vừa cắn môi vừa cười: “Nếm qua rồi mới phát hiện, người đúng là ăn ngon thật.”
Hứa Dã nghiêng đầu né đi: “Đủ rồi, môi tôi bị cậu cắn sứt ra rồi.”
Tạ Trác bóp cằm cậu nhìn kỹ: “Chưa rách.”
Tiềm năng của con người quả thật là vô hạn. Từ lần đầu hôn toàn va chạm răng môi, đến lần thứ ba này, nụ hôn của Tạ Trác ngày càng thuần thục, tốc độ lĩnh ngộ xứng đáng danh xưng học bá.
Hứa Dã không muốn ăn mì, liền luộc tạm túi sủi cảo đông lạnh. Trong căn bếp chật hẹp, Tạ Trác gác cằm lên đỉnh đầu cậu, ôm riết lấy lưng, quấn quýt như keo dính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT