Tính ra, đây có lẽ là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua Tạ Trác nghe Hứa Dã nói liền một hơi nhiều thế này, mà toàn là phàn nàn với than vãn.
Hứa Dã gắp một miếng thịt bò mới nhúng chín bỏ vào miệng, “Tôi chỉ nói ‘rất đẹp’, vậy mà anh ta lại bảo tôi phân biệt đối xử. Lúc đó tôi còn muốn nói thẳng ra là còn có cái ‘phân biệt’ tệ hơn nữa kìa — bức của anh vẽ chẳng ra sao, như đồ sao chép lại.”
Đôi môi Hứa Dã ăn đến đỏ au, vừa nói vừa hà hơi, Tạ Trác thực ra muốn bật cười, nhưng sợ cười ra tiếng thì Hứa Dã sẽ nổi cáu.
Tạ Trác cố nhịn, nói: “Xem ra cái gã đó đúng là có bệnh.”
“Chuẩn là có bệnh.”
Hứa Dã nói xong liếc nhìn Tạ Trác.
Bạch Sơn còn nói mấy câu khác, Hứa Dã cũng muốn kể ra, nhưng lại không biết nói sao, cậu sợ vừa nói xong Tạ Trác sẽ trực tiếp gật đầu công nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT