Bùi Chi Tấn lần đầu tiên nấu cháo đã rất thành công, tuy không ăn được bao nhiêu, nhưng An Tình vẫn ăn từng ngụm, từng ngụm hết hơn nửa bát. Rõ ràng chỉ là cháo trắng không mùi vị, vậy mà lại khiến cậu cảm nhận được một hương vị mềm mại, ngọt ngào, như có đến bốn tầng hương.
“Ăn cháo mà cười ngây ngô cái gì?” Bùi Chi Tấn ngồi ở mép giường, nhìn An Tình vừa ăn vừa chậm rãi nở nụ cười.
An Tình khẽ thu khóe môi, từ từ thu lại nụ cười: “Anh lần đầu nấu cháo mà được như vậy, thật lợi hại.”
Nghe lời khen đó, Bùi Chi Tấn cứ như mình vừa nấu ra cả một bàn tiệc Mãn Hán, hớn hở lấy bát cháo trống đặt sang một bên: “Ngày mai đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”
An Tình lập tức lắc đầu: “Tôi không đi, lúc về nhà An gia tôi đã kiểm tra rồi.”
Cảm giác chẳng khác nào bị đối xử như gia súc, thật không chịu nổi.
Bùi Chi Tấn chậm rãi nghiêng người lại gần, ánh mắt sâu thẳm: “Tối nay bác sĩ đã nói cậu bị thiếu dinh dưỡng, vẫn nên đến bệnh viện xem cho chắc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT