“Rắc” một tiếng.

Một tia chớp màu tím xé ngang chân trời, chiếu sáng cả khung cảnh xung quanh trong khoảnh khắc.

Trong ánh sáng lóe lên đó, Asakura quay người lại, nhìn ba người đang theo sau, nghiêng người sang một bên và nói với họ: “Mấy người đừng căng thẳng thế, cười một cái đi.”

“Làm nghề này vốn đã áp lực rồi, suốt ngày giữ bộ mặt cau có thì dễ sinh vấn đề tâm lý lắm.”

Tiếng sấm vang rền bất ngờ vọng tới, khiến ba người nằm vùng suýt nữa không nghe rõ Brandy nói gì.

Asakura đẩy cửa kính tòa nhà văn phòng, sải bước đi vào.

Giờ đã hơn 10 giờ tối, nhưng bên trong tòa nhà văn phòng vẫn nhộn nhịp, khí thế ngút trời.

Vừa bước vào cửa, âm thanh ồn ào lập tức ập đến. Tai Asakura rất thính, dễ dàng phân biệt được trong đó xen lẫn cả tiếng —

“Không đưa tiền thì tao giết cả nhà mày!”

“Không còn tiền thì đem con gái mày đi chụp ảnh.”

“……”

Nghe những lời này, Asakura chỉ bất đắc dĩ nhún vai, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt của ba người còn lại.

Đặc biệt là Amuro Tooru — chàng thanh niên nhiệt huyết từng thề lấy đất nước làm người yêu. Không biết khi nhìn thấy những góc tối này, trong đầu cậu sẽ nảy ra suy nghĩ gì.

Kết quả quan sát là chẳng có bất kỳ biến đổi nào.

Cả ba người đều giữ nguyên gương mặt Poker, khó mà nhìn ra được chút biểu cảm nào có ý nghĩa.

Trong tòa nhà văn phòng, khi thấy bốn người bước vào, rất nhanh đã có một nhân viên nở nụ cười niềm nở, xoa tay đứng dậy từ chỗ làm, định tiến lại bắt chuyện, tìm cơ hội hợp tác.

Tuy người dẫn đầu mang gương mặt chó trông khá kỳ quặc, nhưng ở đất nước này, cho dù mặc đồ nữ để đi vay tiền cũng chẳng phải chuyện hiếm, giờ chỉ là đeo mặt nạ thôi, chẳng có gì lạ cả.

Nhưng anh còn chưa kịp hành động thì từ cửa thang máy đã bước ra một gã đàn ông cao lớn, da đen, vạm vỡ như một tòa tháp sắt.

Ở nơi gã đi qua, bất kể là lời khuyên mềm mỏng hay lời đe dọa hung hãn, ai nấy cũng như cảm nhận được uy hiếp tới tính mạng, liền tự giác hạ thấp giọng.

Thấy cảnh này, người nhân viên vừa định lại gần tiếp đón bốn người kia cũng lập tức rụt cổ, tay đặt lên bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình, ra vẻ đang làm việc nghiêm túc.

Gã đàn ông to lớn ấy bước thẳng tới trước mặt Asakura, cung kính cúi người một góc 90 độ, nói: “Chào ngài, xã trưởng đang chờ ngài ở tầng 5.”

“Ừ được, dẫn tôi qua đi.” Asakura phất tay, ra hiệu cho gã đi trước dẫn đường, đồng thời hơi gật đầu với ba người phía sau để họ theo kịp.

Năm người cùng bước vào thang máy, đi lên tầng 5.

Cửa thang máy mở ra, dẫn thẳng vào một hành lang nhỏ nối với văn phòng của xã trưởng. Hai bên hành lang, cứ cách một mét lại đứng một gã đàn ông lực lưỡng, tay nắm chặt chuôi dao khảm, giấu ra sau lưng. Trên cánh tay vạm vỡ của họ, những hình xăm nổi rõ, hằn lên như muốn dọa người.

“Ra oai phủ đầu đây mà…”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ba người nằm vùng không khỏi rùng mình. Họ lướt mắt đếm nhanh số người, lập tức nhận ra nếu xảy ra đấu súng, số đạn của khẩu súng lục trên tay mình e là không đủ.

Chẳng trách… Họ chợt nhớ tới dáng vẻ Brandy khi vừa đi vừa liếc ra sau, lập tức hiểu ra hẳn là anh đã lường trước tình huống này.

Gã to con dẫn bốn người vào văn phòng xã trưởng, sau đó bước ra ngoài và khép chặt cửa lại.

Văn phòng rộng lớn, gần như chiếm một phần ba diện tích tầng cao nhất. Đối diện cửa chính là bàn làm việc của xã trưởng. Gã ngồi trên chiếc ghế da, hai bên là ba tên vệ sĩ áo đen đứng chặn.

Người đàn ông này vóc dáng to béo, mái tóc quăn ngắn màu đen giống như lá cọ ép sát trên đầu. Khuôn mặt đầy thịt mỡ, mặc một chiếc áo thun đen rộng thùng thình, trước ngực in hình mãnh hổ đang gầm thét.

Điểm khiến người ta ấn tượng sâu nhất lại là vết sẹo chạy dài từ tai trái xuống tận khóe môi. Gã từng khoe rằng đây là dấu tích để lại khi tranh giành địa bàn với kẻ thù không đội trời chung, bị chém một nhát chí mạng.

“Thấy cái sẹo trên mặt gã ta không?” Asakura thật tình chỉ vào mặt xã trưởng, nói với người bên cạnh, “Lúc tôi chọn gã làm xã trưởng, thấy mặt gã xấu quá, trấn không nổi bọn nó, nên cố tình cho người rạch cho một nhát.”

Câu nói vừa dứt, sáu tên vệ sĩ bên cạnh lập tức rút súng, chĩa thẳng vào bốn người mới bước vào.

Ba người nằm vùng phản ứng cũng nhanh không kém, trong tích tắc đã nhắm thẳng nòng súng về phía tên xã trưởng béo đang ngồi.

Không khí lập tức căng thẳng đến cực điểm — giương cung bạt kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play