Một tuần sau khi Vermouth rời đi, Amuro Tooru, Midorikawa Hikaru và Moroboshi Dai nhận được tin nhắn từ Brandy, yêu cầu họ lúc 9 giờ tối tập hợp ở bên ngoài, chờ chỉ thị tiếp theo của anh…
Tối hôm đó, mưa to gió lớn.
Ba người cầm ô đứng trong con ngõ nhỏ — bị xối mưa suốt một tiếng đồng hồ.
Đúng 10 giờ, một chiếc Toyota màu đen từ từ lao qua màn mưa, xuất hiện từ trong bóng đêm và dừng lại trước mặt họ.
“Lên xe…”
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc đeo mặt nạ chó của người đàn ông đó.
Là Brandy.
Cả ba người ướt quá nửa người bước lên xe. Moroboshi Dai và Midorikawa Hikaru ngồi ở ghế sau, Amuro Tooru ngồi ở ghế phụ.
……
Họ nhìn Brandy ở ghế lái, định hỏi nhưng lại thôi.
Tin nhắn chỉ nói 9 giờ tập hợp… Sao 10 giờ anh mới xuất hiện?
Quần áo và ống quần họ đều ướt sũng, dù trên tay vẫn cầm ô. Nhưng ai từng ra ngoài giữa trời mưa lớn đều biết, trong tình huống này, công dụng duy nhất của ô chỉ là giúp người cầm nó trông không giống kẻ quên mang ô.
“Chỗ ngồi phía dưới có khăn lông khô.” Asakura Makoto từ dưới ghế lấy ra chiếc khăn tắm màu xanh lam, đưa cho Amuro Tooru bên cạnh, rồi liếc qua gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau. Họ cũng mỗi người nhận được một chiếc khăn.
Khi cả ba đang lau khô người, Asakura lên tiếng: “Nói thật, tôi nghĩ nằm vùng sẽ không bỏ qua cơ hội bắt tôi… nên đã ở lại quan sát thêm một lúc.”
Anh đưa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý để giải thích vì sao mình xuất hiện muộn một giờ.
Ba người kia vừa lau nước mưa, vừa âm thầm che giấu nét mặt.
Theo họ, việc bị dầm mưa một tiếng này hoàn toàn là tai bay vạ gió. Trên đời làm gì có ai lại thu lưới ngay khi sắp thành công bắt được một kẻ nằm vùng? Phải biết, len lỏi vào được tổ chức và chờ thu hoạch đôi khi còn đáng giá hơn cả việc tóm được một Brandy.
Họ muốn bắt con cá lớn. Brandy tuy là miếng mồi ngon thật nhưng vẫn chưa đủ tầm.
Tuy vậy, bọn họ vẫn không hẹn mà cùng thầm cảm thán sự cẩn trọng của Brandy.
Dù khả năng bị phục kích lúc này gần như bằng không, anh ta vẫn tiến hành quan sát một cách kỹ lưỡng và chặt chẽ.
Họ đoán rằng, chỉ cần lúc nãy bọn họ có một chút biểu hiện khác thường, Brandy chắc chắn sẽ lập tức rời khỏi hiện trường và hủy bỏ hành động đêm nay.
Ba người này đều là những đặc vụ nằm vùng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, theo lẽ thường mà suy đoán tâm tư của đối phương. Nhưng họ không thể ngờ rằng, ông lớn trong tổ chức mà họ tưởng sẽ nghiêm mật giám sát mọi động tĩnh xung quanh —
Thực tế lại đang ngồi ở quán cà phê gần đó, vừa uống ly trà sữa nóng do cô phục vụ mặc đồng phục hầu gái trắng đen mang tới, vừa nhìn họ bị gió tạt mưa xối.
“Hôm nay nhiệm vụ là gì?”
Amuro Tooru gần như đã lau khô hơi nước trên quần áo, đúng lúc xe dừng lại vì đèn đỏ, liền nhân cơ hội này mở miệng hỏi.
Ngay khi lời vừa dứt, đèn đỏ chuyển sang xanh, xe tiếp tục chạy. Asakura liền nói thẳng mục tiêu của nhiệm vụ.
Nguồn tài chính của tổ chức có hai mảng chính, một là thu tiền từ các khoản thu hợp pháp từ thương mại ngoài sáng, và một là từ các khoản cống nạp phi pháp của nhiều băng nhóm hắc đạo liên kết.
Về phương diện đi thu tiền, không cần Brandy phải lo, vì trong tổ chức anh phụ trách một bộ phận đảm bảo nguồn thu của Tổ chức Áo Đen không bị ảnh hưởng.
“Có một băng nhóm gần đây có chút ý đồ không hay. Lần này chúng ta đi lấy tiền, tiện thể cảnh cáo chúng một chút.”
“Lấy tiền à…” Moroboshi Dai hơi nhíu mày.
Chuyện nhỏ thế này mà cần Brandy tự mình ra mặt sao?
Xe nhanh chóng đến nơi, đây là một tòa nhà văn phòng, biển hiệu bên ngoài ghi là “Hội tài chính”.
Tất nhiên, cả bốn người trên xe đều biết rõ đây là một tổ chức chuyên cho vay nặng lãi kèm bạo lực. Khách hàng chủ yếu là những kẻ không còn khả năng trả nợ, và chúng sẽ đường đường chính chính, hợp pháp trên giấy tờ mà ép họ đến cạn kiệt giá trị cuối cùng.
Tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Bốn người xuống xe, mưa vẫn nặng hạt.
Asakura mở cốp xe, lấy ra hai khẩu súng tiểu liên mini, đeo chéo sau lưng, ở hông còn treo thêm ba quả lựu đạn, rồi rút súng lục lên đạn và giắt vào bao.
“…”
Đây đâu phải đi cảnh cáo, mà là chuẩn bị đánh úp khủng bố chứ còn gì…
Trong cốp xe, bọn họ thậm chí còn thấy một quả bom hẹn giờ, đếm ngược chỉ còn 30 phút.
“Xin lỗi, các cậu mang theo thứ gì vậy?”
Asakura đóng cốp, giấu toàn bộ vũ khí dưới áo khoác gió, rồi quay sang nhìn ba người đứng bên cạnh.
Nghe câu hỏi đó, ba người liếc nhìn nhau, sau đó từ trong áo lôi ra ba khẩu súng lục, cầm chặt trong tay.