Ba người vừa trò chuyện vừa rời quán bar.
Khi cánh cửa đã đóng lại, Asakura tháo mặt nạ trên mặt xuống.
“Brandy, kẻ nằm vùng là ai?”
Bọn họ vừa đi, Gin đã không thể kiềm chế sát ý trong lòng. Anh nóng lòng muốn giết chết kẻ dám cả gan trà trộn vào tổ chức.
Đối diện với sát khí nghiêm trọng ấy, Asakura dứt khoát ném ra cái tên đã chuẩn bị sẵn: “Midorikawa Hikaru.”
Dù sao, trong nguyên tác, vị này cũng vì lấy được tấm vé gia nhập tổ chức của Moroboshi Dai mà chết. Chỉ khác là khi đó, anh đã được tổ chức tin tưởng và còn lấy được danh hiệu “Scotch”.
Còn hiện tại, Asakura đã trở thành rượu thật chính hiệu của tổ chức. Đã biết thân phận những kẻ nằm vùng này thì đương nhiên sẽ không để bọn họ dễ dàng len lỏi vào tầng cao.
Phải dùng danh nghĩa thành viên chính thức để câu bọn họ, khiến họ góp sức xây dựng tổ chức mới là cách làm đúng đắn.
Ban đầu, anh vốn định kiếm đại một cái cớ rồi tống hết những kẻ này xuống vịnh Tokyo cho xong chuyện. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không ổn —
Thứ nhất, vừa rồi đã xử lý một lượt những nằm vùng đến từ khắp nơi trên thế giới. Nếu làm tiếp, rất có thể sẽ khiến bọn họ cùng chung kẻ thù mà phản công, với thực lực hiện tại của tổ chức thì thật sự không ứng phó nổi.
Thứ hai, những kẻ nằm vùng này đều là nhân tài tinh anh. Vì để lấy được lòng tin của tổ chức, họ quả thực đã tận tâm tận lực. Có họ phụ trợ, quy mô tổ chức sẽ phát triển cực nhanh.
Asakura mơ hồ nhớ lại, lúc Conan bắt đầu, Gin vẫn phải tự mình ra ngoài làm nhiệm vụ, vũ khí trong tay cũng chỉ ở mức súng lục —
Vậy mà về sau, anh ta thậm chí có thể đường đường chính chính lái trực thăng vũ trang oanh tạc Tokyo, khiến người ta nghi ngờ sau lưng tổ chức có phải được quân đội Mỹ chống lưng hay không.
Lúc này, sát khí trên người Gin đã kinh khủng đến mức Asakura cảm thấy nếu Midorikawa Hikaru còn ở đây, chỉ sợ đã bị một phát đạn bắn gục tại chỗ.
“Anh đừng nóng vội ra tay…”
Asakura thật sự đặt chồng ly rượu trên quầy bar vào bồn rửa để súc rửa, nói: “Tôi giữ mạng cậu ta lại vì sau này còn dùng được.”
“Bọn họ muốn gia nhập tổ chức thì phải nộp công trạng đầu tiên trước đã…”
Nghe Asakura nói vậy, Gin lặng lẽ thu lại sát ý, uống hết rượu rồi đứng dậy: “Vậy cậu đừng có tính sai!”
Anh không hề nghi ngờ cách làm của Brandy, vì Gin biết rõ năng lực của Brandy cũng không hề kém mình.
……
Moroboshi Dai trở về căn hộ của mình, bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên hành động thế nào.
FBI tiết lộ rằng trong ba người có một người là cảnh sát nằm vùng…
Danh ngạch để trở thành thành viên chính thức của tổ chức chỉ có hai.
Trong tình huống này, có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, FBI tung tin giả để giúp anh tranh thủ cơ hội. Việc anh cần làm là tiện tay xử lý một trong hai người còn lại, rồi phối hợp với FBI vu oan cho kẻ đó là nằm vùng.
Khả năng thứ hai, FBI quả thật có nằm vùng trong tổ chức và đã nhận được tin tức đáng tin cậy. Như vậy, anh cần tìm cách truyền thông tin này ra ngoài, đồng thời xác định danh tính thật sự của tên nằm vùng đó…
Còn về lý do vì sao FBI lại biết được sự tồn tại của cảnh sát nằm vùng Nhật Bản, anh cũng không lấy làm lạ — dù sao thì quan hệ đồng minh giữa Mỹ và Nhật ai cũng rõ.
Lúc Moroboshi Dai đang suy nghĩ bước hành động tiếp theo, thì hai người còn lại đã ngầm hiểu với nhau, không cần nói ra, mà quyết định kế hoạch kế tiếp.
Phải nói rằng, trước khi đến nằm vùng, bọn họ đã từng nghĩ tới khả năng một người nào đó sẽ bị bại lộ.
Lúc này, việc cần làm rất đơn giản một người giả chết để đảm bảo người kia có thể tiếp tục ẩn nấp an toàn.
Hơn nữa, sau khi thực hiện kế hoạch giả chết, phía cảnh sát cũng sẽ có những động thái tương ứng để đánh lạc hướng tổ chức, khiến họ tin rằng đúng là đã mất đi một nằm vùng.
Còn ai sẽ là người giả chết thì sẽ tùy tình hình mà quyết định.
Trong khoảng thời gian này, họ cần tìm cách xác định rõ ràng tổ chức đang nghi ngờ ai là nằm vùng, sau đó mới quyết định bước tiếp theo của câu chuyện.
Người nằm vùng bị lộ sẽ cố ý để lộ sơ hở, rồi trong quá trình cướp xe bỏ trốn sẽ bị người khác đấu súng, bắn vào bình xăng gây nổ mạnh, lửa bùng lên dữ dội.
Sau khi dập lửa, tổ chức sẽ thu được một thi thể bỏng nặng nhưng vẫn còn sót lại vài bộ phận có thể nhận dạng, qua đó xác nhận thân phận.
Kế hoạch này khá đơn giản…
Hiện tại, việc duy nhất cần làm là điều tra chân tướng và chờ đợi thời cơ.
Gặp mặt không bao lâu, ba người đã quyết định rõ những việc cần làm tiếp theo, rồi mỗi người hành động riêng.
Asakura Makoto cùng Gin rời khỏi quán bar. Bên ngoài quán bar, Vodka đang đứng canh bên cạnh một chiếc Porsche 365A màu đen mới, chờ Gin đến.
Vừa thấy Brandy đi cùng Gin, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, theo phản xạ đưa tay đè bên hông.
“Đại ca! Sao anh ta lại ở đây?!”
Vodka vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, cậu lái xe ra ngoài thì vừa khéo gặp phải chốt kiểm tra.
Khi ấy, tuy bọn họ phản ứng cực nhanh, lập tức bỏ xe mà chạy, nhưng chiếc xe kia vẫn bị cảnh sát giao thông kéo về đồn.
Là tinh anh của tổ chức tội phạm, từng đấu trí đấu dũng với đặc vụ các nước mà chưa từng thua thiệt, vậy mà lần đó lại thua trong tay cảnh sát giao thông.
Mỗi khi nhớ tới cảnh đại ca Gin mà cậu tôn kính phải bỏ chạy trong nhục nhã, Vodka lại càng thấy tức sôi máu.
Đáng giận, tất cả là tại Brandy!
“Này, Vodka!” Asakura không hề mang chút tâm lý gánh nặng nào, thản nhiên chào hỏi gã đàn ông lùn và vạm vỡ trước mặt.
“Đại ca!” Vodka không buồn đáp, chỉ gọi với sang Gin, đồng thời siết chặt nắm đấm, trông như sẵn sàng cho Brandy một bài học.
Gin lại tỏ vẻ như chẳng hề nghe thấy, chỉ mở cửa xe, ngồi vào: “Vodka, lên xe.”
Nghe lệnh, Vodka đành nghiến răng, thụt tay lại, rồi xoay người sang ghế lái, chui vào trong.
Khi chiếc Porsche tuyệt đẹp lao đi, Asakura giơ tay phải lên quá đầu, ba ngón trỏ, giữa và út dựng thẳng, còn ngón áp út và ngón cái khum lại, tạo thành một ký hiệu ngắn gọn.
Ngay lập tức, những tay súng giám sát ở quanh đó lặng lẽ thu dọn thiết bị, rồi rút khỏi khu vực.
Giống như Gin có Vodka trung thành tuyệt đối, Asakura cũng có một thuộc hạ hết mực tận tâm, chỉ khác là người này không hề có danh phận chính thức và hầu như không ai ngoài anh biết đến.
Sau khi người kia rút đi, Asakura bước tới một chiếc xe xám cực kỳ bình thường đang đậu bên đường, mở cửa, rồi rời khỏi quán bar.
Quán bar này vốn chỉ là điểm hẹn tạm thời. Tuy do chính anh mở, nhưng sau khi đã bị ba nằm vùng kia biết đến, thì tuyệt đối không thể dùng lại.
Ngay lúc anh rời đi, biển “bán” đã được treo lên, sẵn sàng sang tay.
Tổ chức có nằm vùng thì cũng có cái lợi — các cơ quan tình báo theo dõi tổ chức đều biết nơi này từng là điểm gặp mặt của thành viên, nên dù giá bị đội lên vẫn sẵn sàng mua, với hy vọng tìm được chút manh mối.
Thế là Asakura Makoto lại kiếm thêm được khoản nhỏ nhờ bất động sản kiểu rất “tổ chức” này.
Đi dạo loanh quanh bên ngoài một lúc, ước chừng cũng đủ thời gian để ba người kia bàn bạc xong kế hoạch, anh bấm máy gọi cho Amuro Tooru.
Chuông reo điện thoại của Amuro reo… hiển thị một số lạ.
“Amuro…”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói ôn hòa, ấm áp đến mức khiến người ta vô thức cảm thấy yên tâm.
Nhưng khi nghe thấy, Amuro Tooru lập tức biến sắc — Brandy.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”