Lúc này, không còn chuyện thực tập, không còn tăng ca, chỉ có một đám lông mềm xù xù.

Mà cái đám mao đoàn tử kia, tất cả đều thuộc về bộ lạc của bọn họ. Nhìn đâu cũng là của cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, Lang Thước cảm thấy đầu không còn mê man, lưng không còn đau, vết thương nơi cánh tay cũng chẳng đáng lo ngại nữa. Nếu không phải chân thương quá nặng, cậu thậm chí đã có thể tự mình đứng dậy đi vài bước.

Không có chuyện gì là một con lông xù không thể chữa lành, nếu một con không được, vậy thì một đám.

Những tuyết lang thành niên ở hình thái thú khổng lồ, so với phần lớn dã thú mà cậu từng thấy ở kiếp trước còn dữ dằn hơn nhiều, hơn nữa còn không có lý trí. Vậy mà lúc này, đối mặt một đám ấu tể nhỏ xù lông, Lang Thước lại chẳng thể nghĩ gì khác ngoài một câu: “Thì ra trong bộ lạc lại có nhiều mao đoàn tử đến thế.”

Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mấy ấu tể, trong lòng còn đang thử cảm nhận vị trí các chỗ bị thương trên người mình. Sau đó, cậu giơ tay không bị thương lên, thử với tới con mao đoàn tử gần mình nhất.

Chạm được rồi! Nhỏ nhỏ một cục, mang theo hơi ấm nhè nhẹ, Lang Thước bỗng cảm thấy thoả mãn lạ kỳ, cảm giác xuyên qua thế giới này cũng không tệ lắm. Ít nhất còn có nhiều lông xù để ôm, còn hơn làm thực tập sinh tăng ca không được thêm lương.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve ấu tể vài cái, lập tức nhận ra những mao đoàn tử này rõ ràng toàn dựa vào một thân lông mà sinh tồn, cơ thể thì chẳng có bao nhiêu thịt.

Ở trường cũ, ngay cả mèo hoang chó hoang cũng được người ta vỗ béo tới mức đẻ ra một đàn ấu tể tròn vo. Còn đây, lần đầu tiên sờ tới một đám mao đoàn tử gầy guộc như vậy, Lang Thước thấy lòng đau nhói. Cậu chỉ hận trong tay mình chẳng có cái gì để cho ấu tể ăn.

Cho đến khi bên cạnh lại vang lên tiếng rên khe khẽ, Lang Thước mới hoàn hồn.

Có lẽ là đồng loại nên Lang Thước lập tức nghe hiểu ý tiếng kêu kia mang theo: mấy đứa ấu tể đang đói bụng.

Phản ứng đầu tiên của Lang Thước là cúi đầu tìm đồ ăn, nhưng trên người ngoài một tấm da thú ra, cậu chỉ mặc một lớp vải thô không rõ làm từ thứ gì.

Đừng nói đồ ăn, đến nước cũng không có. Vừa nghĩ tới đó, Lang Thước lập tức cảm thấy khát khô cả miệng, như thể nhiều ngày chưa được uống giọt nào. Chỉ là do cơn đau trên người quá rõ ràng, nên cảm giác khát ấy cũng bị đè nén xuống.

Sơn động này ngoài cậu là người bị thương ra, chỉ có một đám lông xù. Không rõ tình hình bên ngoài thế nào, cậu cũng không dám gọi lớn cầu cứu. Đành nhẹ tay vuốt lưng một ấu tể gần nhất để trấn an trước đã.

Đúng lúc Lang Thước đang bối rối không biết phải làm gì, thì từ cửa sơn động truyền đến một trận bước chân vội vã. Sau đó là một giọng hô mừng rỡ:

“Thước, ngươi tỉnh rồi? Tốt quá rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh!”

Một thân ảnh mảnh khảnh, quen thuộc mà xa lạ hiện ra trong tầm mắt Lang Thước. Cậu cố gắng lục lại trí nhớ, mới nhớ ra đó là biểu tỷ của mình – Lang Vân. Tất nhiên, ở thế giới thú nhân này không có nhiều xưng hô phức tạp như kiếp trước, khi gọi người cùng thế hệ hoặc nhỏ tuổi hơn thì đa phần chỉ gọi tên, chỉ khi gọi trưởng bối hay huynh đệ ruột thịt thì mới thêm danh xưng để thể hiện sự kính trọng và thân thiết.

Khi Lang Thước còn đang suy nghĩ về các mối quan hệ, thì một thiếu niên ló đầu ra từ sau lưng Lang Vân, sốt ruột nói:

“Thước, có chỗ nào thấy không khoẻ không?”

Lang Thước: “……”

Thật ra mà nói, toàn thân cậu đều không ổn. Vết thương trên đùi đau nhói, đầu thì như bị búa đập, ong ong liên tục, cảm giác khắp người đều đau.

Thiếu niên kia sau khi hỏi xong mới nhận ra mình vừa thốt ra câu hỏi thừa, liền giơ tay tự vỗ trán mình một cái “bốp”. Tiếng vang dội trong sơn động trống trải trở nên đặc biệt rõ ràng.

Lang Thước cũng thấy đau thay, lại có chút hâm mộ. Dù gì thì người ta không bị thương mới dám vỗ như vậy, còn cậu bây giờ đừng nói vỗ đầu, vỗ trúng đùi còn phải xem nhẹ tay nhẹ lực, nếu không vết thương lại nặng thêm.

Lang Vân liền đẩy thiếu niên có phần thiếu suy nghĩ kia ra: “Nặc, ngươi ra ngoài lấy nước đi.” Dứt lời liền ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên người Lang Thước. Thấy mấy chỗ ngoại thương không còn chảy máu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lang Thước vẫn còn hơi choáng váng, cổ họng khô khốc, lại không rõ tình huống hiện tại, chỉ đành chỉ vào cổ họng mình để tỏ ý hiện tại không thể nói được.

Lang Vân lại hiểu lầm, cho rằng cậu đang khát: “Khát nước? Nước lập tức có ngay.” Nói xong thì ra ngoài gọi to, giục Lang Nặc mau mang nước tới.

Thiếu niên tên Lang Nặc vừa đáp vừa cẩn thận bưng vào một ống trúc nước.

Nước hơi lạnh, nhưng Lang Thước không có tâm trí quan tâm điều đó. Dưới sự giúp đỡ của tỷ đệ Lang Vân và Lang Nặc, cậu cố gắng ngẩng đầu uống. Một bát nước vào bụng, ngũ tạng như được tắm rửa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn hẳn. Trong khoảnh khắc choáng váng ấy, một đoạn ký ức chợt loé qua, tuy rằng rất nhanh đã biến mất, nhưng rõ ràng đến mức khiến cậu nghi ngờ bản thân vừa gặp phải ảo giác.

Chẳng mấy chốc, vài người khác trong bộ lạc cũng đến, ai nấy đều mang theo nụ cười. Nhưng không ai quấy rầy Lang Thước đang uống nước. Chờ xác nhận cậu thực sự đã tỉnh, bầu không khí liền dễ thở hơn rất nhiều. Có người vừa định mở miệng hỏi chuyện thì đã bị Lang Vân ngăn lại, nàng nhanh chóng đi nhóm lửa và trông nom đám ấu tể, tiện tay bế luôn con ấu tể đang nằm bên người Lang Thước đi mất.

Lang Thước có chút không nỡ, nhưng đoán chắc họ mang ấu tể đi để cho ăn, nên không giữ lại. Chỉ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt vẫn dõi theo đứa nhỏ ấy.

Rồi cậu thấy một thú nhân mang vài chén trúc đựng món gì đó như cháo loãng đặt lên tảng đá lớn, đám ấu tể liền ùa tới tranh nhau.

Chẳng bao lâu, đồ ăn đã hết. Vị thú nhân kia cũng thu chén đá đi luôn, không có ý định tiếp tục cho ăn.

Lang Thước: “???”

Rõ ràng cậu vừa thấy một con chỉ kịp ăn đúng một miếng!

Ấu tể tiếp thu sự thật còn nhanh hơn Lang Thước, thấy không còn đồ ăn thì liền bò hoặc chạy về chỗ cũ, liếm lông nhau vài cái rồi lăn ra ngủ, như thể ngủ chính là cách chúng chống lại cơn đói.

Lang Thước đau lòng vô cùng. Mao đoàn tử chịu đói, còn khiến cậu khó chịu hơn chính mình chịu đói.

Lang Vân khi mang đồ ăn tới cho Lang Thước đã thấy trong mắt cậu hiện rõ sự xót xa, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa miếng thịt khô tới bên miệng cậu.

Lang Thước nhìn miếng thịt nướng khô trước mặt, rồi lại liếc sang đám ấu tể, vốn không thấy đói bụng, liền ho nhẹ hai tiếng, gian nan cất lời bằng chất giọng khàn đặc: “Nếu không… chia chút cho ấu tể?”

“A?” Lang Vân không ngờ Lang Thước lại chủ động mở miệng, còn muốn chia đồ ăn cho ấu tể, nhưng vẫn lắc đầu: “Thước, trên người ngươi có thương tích, trước phải dưỡng thương cho tốt rồi nói. Bây giờ chưa phải lúc đau lòng ấu tể.”

Từ nhỏ Lang Thước đã khác biệt so với những ấu tể khác trong bộ lạc. Ban đầu có người cho rằng cậu là đứa ngốc, chỉ có ca ca Lang Dụ là tin rằng đệ đệ chỉ không thích nói chuyện. Dần dà, người trong bộ lạc cũng chấp nhận điều đó, Lang Vân cũng thế. Nàng chỉ thấy Lang Thước lúc nào cũng có chút lạ lẫm.

Giờ đây, Lang Thước đã khác xưa, còn biết chủ động lên tiếng, Lang Vân tuy ngạc nhiên nhưng cũng thấy dễ chịu hơn. Nàng mơ hồ có cảm giác, đây mới là dáng vẻ bình thường của Lang Thước.

Nhưng dù có bình thường hay không, cũng phải ăn đã. Thú nhân tuy có thể tự hồi phục rất nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được cung cấp đủ thức ăn. Nếu không ăn, Lang Thước có thể vì suy nhược mà lại hôn mê lần nữa.

Lang Thước suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận lời Lang Vân nói rất đúng. Khó khăn lắm mới giữ được mạng, cậu vẫn muốn sống tiếp.

Phần thịt Lang Vân mang tới là thịt nướng, bên ngoài cháy đen, là phần ngon hiếm hoi còn sót lại trong bộ lạc. Giờ đang vào mùa tuyết quý, thời tiết giá lạnh nên mới chưa bị hư. Thịt khô nướng làm cũng đơn giản, nguyên miếng thịt nướng khô khốc, mang theo vị khói nồng đậm. Cũng may thân thể này đã quen ăn đồ thô, răng lại chắc, cắn cũng không vất vả.

Để dễ tiêu hoá hơn, Lang Thước cố gắng nhai kỹ, rồi giả vờ lơ đãng hỏi thăm tình hình bộ lạc.

Trong đầu cậu chỉ còn sót lại một ít ký ức mơ hồ, biết mình tên Lang Thước, biết ca ca là thủ lĩnh bộ lạc, bộ lạc vừa dời đến nơi này. Còn lại thì cần từ từ nhớ lại. Nếu gặp người quen hoặc vật quen thuộc, có thể sẽ giúp khơi lại ký ức. Ví như khi gặp Lang Vân, cậu rất nhanh đã nhớ ra thân phận nàng.

Tự mình hồi tưởng thì quá chậm, có người kể lại sẽ nhanh hơn.

Lang Vân nghe vậy càng mừng rỡ. Trước đây Lang Thước chẳng mấy khi quan tâm mấy chuyện này, giờ lại hỏi thăm bộ lạc, đúng là một tín hiệu tốt.

Nghĩ vậy, Lang Vân liền kể lại mọi chuyện mấy ngày gần đây.

“Hai hôm trước mới vừa xác định xong phạm vi lãnh địa. Hôm nay thủ lĩnh dẫn đội săn đi tìm thức ăn. Đội hái lượm hôm qua mang về được ít củ rễ cây, không nhiều lắm, đã bị mọi người ăn hết. Những người khác đều đã tỉnh, chỉ có ngươi là mãi không tỉnh lại…”

Dựa vào lời nàng nói, Lang Thước cũng đại khái hiểu được tình hình hiện tại của bộ lạc: mới dời tới lãnh địa mới, cơ sở chưa vững, đất đai khô cằn, khí hậu giá rét, thiếu thốn lương thực, lang thì nhiều mà thịt thì thiếu, ấu tể đói khóc đòi ăn, quả thật là trăm việc chờ người vực dậy.

Lang Thước còn muốn hỏi thêm về các thành viên trong bộ lạc, nhưng cậu vừa mới tỉnh dậy, tinh lực có hạn, ăn hết một miếng thịt cũng cảm thấy sức lực dần cạn. Chưa kịp nói thêm mấy câu đã thấy mệt rũ, đành tiếc nuối tạm ngừng. Dù sao trong sơn động tạm thời vẫn an toàn, chờ nghỉ ngơi rồi hỏi tiếp cũng không muộn.

Lang Vân thấy cậu mệt, liền dừng kể, nói:

“Thước, ngươi ngủ tiếp một lát đi, mấy việc này để sau hãy nói.”

Nàng chưa từng học y thuật với lão tư tế, nhưng từng chăm sóc không ít người bị thương, biết rõ thú nhân sau khi bị thương ngoài việc cần nước và thức ăn, còn cần nghỉ ngơi thật nhiều mới có thể nhanh chóng hồi phục.

Lang Thước gật đầu, nhắm mắt lại. Trong cơn mơ màng, cậu nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lang Vân rời khỏi sơn động, nghe nàng nói điều gì đó với các thành viên ngoài kia vì quá mừng cậu đã tỉnh lại. Chẳng bao lâu, bên ngoài liền yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của cậu và lũ ấu tể.

Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, Lang Thước lại thấy những hình ảnh quen thuộc. Lần này không còn là ký ức chớp nhoáng như trước nữa, mà là từng đoạn ký ức của kiếp trước hiện lên chậm rãi và rõ ràng trong đầu cậu – thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt tưởng đã bị lãng quên từ lâu…


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play