Tuyết Lang bộ lạc nằm ở vùng lãnh địa nơi con mồi vốn dĩ cực kỳ hiếm hoi, phía trước là một vùng đất vô chủ, nếu con mồi dồi dào thì từ lâu đã bị các bộ lạc khác chiếm giữ, làm gì còn đến lượt bọn họ mò tới.
Trong lãnh địa, dù có con mồi cũng không thể mãi quanh quẩn một chỗ. Đôi khi, chúng sẽ chạy sang địa phận bộ lạc khác, vì vậy đội săn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc đi một vòng mà chẳng thu hoạch được gì. Hôm nay bọn họ đã lùng sục hơn nửa vùng lãnh địa mà vẫn không thấy dấu vết con mồi, vốn tưởng sẽ phải tay không trở về, không ngờ vừa tới gần đường về liền đột nhiên phát hiện một đàn Loan Giác thú. Cả đám người lập tức mừng rỡ như điên.
Chỉ là điều khiến bọn họ thấy kỳ quái chính là, đàn Loan Giác thú kia rõ ràng nhìn thấy bọn họ nhưng lại chẳng hề chạy trốn, vẫn cứ nằm hoặc đứng nguyên tại chỗ. Chuyện này khiến đám Tuyết Lang vốn định ra tay không khỏi do dự.
Thú nhân vốn có chung một nhận thức: con mồi mang bệnh thì tuyệt đối không thể ăn. Bởi vì một khi ăn phải con mồi bị bệnh, có thể sẽ rơi vào tình trạng suy kiệt giống hệt chúng, đối với các ấu tể hoặc thú nhân đang bị thương thì thậm chí còn đe dọa tới tính mạng. Vì vậy mọi người thà bỏ qua chứ quyết không bắt lấy con mồi mang bệnh, dù đói vài bữa cũng không sao, miễn là không nguy hiểm đến tính mạng.
Lang Dụ không vội trả lời nghi vấn của các thành viên, y đang chăm chú quan sát trạng thái của mấy con Loan Giác thú kia. Càng nhìn càng cảm thấy chúng không giống đang mang bệnh, mà là kiệt sức đến mức không thể nhúc nhích, dứt khoát nằm tại chỗ chờ chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT