Trần Mẫn hận sắt không rèn thành thép, “Người ta có chê cười mặc kệ họ chê, sau này vì không có văn hóa mà khổ, ngươi có muốn khóc cũng chẳng biết khóc nơi đâu! Trường học cũng đâu có ép ngươi phải giỏi liền, chỉ cần biết chữ là được rồi, với lại ta cũng không dạy được đâu, nếu ta dạy được thì đã đi làm cô giáo rồi!”
“Mẫn Mẫn, sao con lại nói với chị con như thế!” — Lưu Đông Bình không nhịn được quát lên.
Đứa con gái út này từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ, không chịu thua ai. Nếu là con trai thì bà đã mừng đến phát khóc rồi, nhưng lại là con gái. Tính cách như vậy, sau này lấy chồng thì làm sao sống cho yên? Lưu Đông Bình trong lòng càng nghĩ càng lo.
“Không sao đâu mẹ, Mẫn Mẫn cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.” — Trần Lâm dịu dàng nói.
“Biết là tốt cho con thì con phải nghe lời em đi chứ. Giờ lấy chồng sớm có gì hay? Con nhìn chị Nhị bên đội lớn năm ngoái còn cùng chúng ta ngồi tách bông vải, năm nay đã bế con trai về rồi. Mẹ cô ta còn đi khắp nơi khoe con gái gả được nhà tốt, nói nghe mà phát phiền. Nhìn chị Nhị mà xem, mới một năm trông đã già đi ba bốn tuổi, vậy mà bảo là gả được chồng tốt à?”
Trần Thủ Văn thấy vậy liền lên tiếng giải thích: “Mẫn Mẫn à, đối tượng lần này của chị con khác mà, trong nhà anh ta…”
“Ba, con đang nói chuyện với em con.” — Trần Lâm cắt ngang, rồi kéo Trần Mẫn vào phòng riêng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play