Trần Vọng cũng không biết bản thân đang cười cái gì. Nếu là trước kia, cậu nhất định không thể tưởng tượng được có một ngày mình lại đi đến mức mang giày rách, hơn nữa, dù có rách thì trước đây cậu chắc chắn cũng sẽ vứt đi luôn.
Nhưng sau khi tận mắt thấy ông nội Trần năm ngoái gần như cả mùa hè không mang giày, trên chân toàn là vết cắt do đá vụn và gai nhọn, Trần Vọng thấy giày rách thì việc đầu tiên nghĩ tới lại là muốn tìm mẹ khâu lại giúp mình.
Bà nội Trần cởi giày vải trên chân Trần Vọng ra, lật lên nhìn đế giày: “Đôi giày này không mang được nữa rồi, đế giày chỗ gan bàn chân đã mòn tới mức chỉ còn một lớp vải, có khâu lại mũi giày phía trước thì cũng chẳng bao lâu nữa đế giày cũng rách.”
“Vậy làm sao bây giờ hả bà, chẳng lẽ con lại phải mang giày bông mùa đông sao?”
“Chẳng phải con còn có một đôi giày vải màu đen nữa sao? Mẹ con cất chỗ nào rồi?”
“Không có, đôi màu đen kia ngắn lắm, con mang không vừa nữa rồi.” Trần Vọng không ngờ mình dạo này dù vóc dáng không cao hơn bao nhiêu nhưng chân lại dài ra một đoạn, giày vải mùa hè năm ngoái năm nay đã không thể đi vừa nữa.
Rõ ràng quần áo thì vẫn còn vừa như mới…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT