Minh Nguyệt thấy vậy liền vội bảo Tống Nghiên buông tay. Nhưng càng nói, con bé càng ôm chặt hơn, hoảng loạn còn cào loạn một cái. Cô đành phải để Cố Thiếu Chi dừng lại, rồi ôm con xuống.
“Cháu… cháu xin lỗi chú.” Sau khi xuống, Tống Nghiên lập tức rơi nước mắt, ngập ngừng nhìn vết đỏ trên cổ Cố Thiếu Chi, khụt khịt xin lỗi.
Minh Nguyệt cũng nhìn theo, thấy trên cổ anh có vệt trầy, liền hoảng hốt, vội vàng lấy hộp thuốc.
“Xin lỗi, cổ anh bị Nghiên cào xước rồi. Để tôi xử lý qua một chút.” Cô ngập ngừng nói, ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt anh, khuôn mặt thoáng đỏ.
Cố Thiếu Chi thì vẫn bình thản, hơi cúi người: “Không sao, làm phiền cô.”
Minh Nguyệt lấy povidone và bông tăm, nhẹ nhàng chấm lên vết trầy. Vết thương không sâu nhưng có chút rớm máu, khiến cô càng áy náy, động tác lại càng cẩn thận.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, chỉ cần anh cúi thêm một chút thôi, hơi thở có thể chạm vào nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT