Mưa phùn rả rích, đối với Kỳ Đông mà nói, đây là một cơn mưa hiếm có. Nơi này từ trước đến nay thô tục, bất kể gió mưa đều là mạnh mẽ, dữ dội.
Lý Thuận che chở Thái Tử trở về, thu dọn đồ che mưa, hầu hạ Thái Tử cởi áo cởi thắt lưng. Mấy người trong phòng vội tới vội đi, khiến Thái Tử bật cười.
“Không sao đâu, ta tự mình làm là được.”
“Điện hạ khoan dung, nô tài lại không dám trèo lên mặt (cách nói ví von của việc được nhờ vả mà tự cho mình hơn người mà trèo lên đầu ngồi).”
Lần này tới Kỳ Đông thăm Sở Vương, Thái Tử đi nhẹ nhàng, chỉ mang theo vài người. Bên cạnh chỉ có những người quen dùng như Lý Thuận và Mã Hách.
“Dù sao cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt.” Thái Tử thở dài một tiếng, “Có chút khi không thấy thất đệ, ta luôn cảm thấy hắn rộng rãi lên không ít.”
Lý Thuận và Mã Hách không nhịn được nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn trầm mặc. Rộng rãi sao? Sở Vương à?
Thật sự mắt họ kém cỏi, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy ra điều đó. Hôm nay, khi Sở Vương tiếp giá, hắn đã châm chọc mỉa mai Thái Tử một trận ra trò.
Mã Hách nói: “Điện hạ, nô tài thấy những binh sĩ hôm nay đều cường tráng, so với lính trấn thủ biên cương thì không hề thua kém.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT