Tả Đan Đan liền nhìn Tả Đại Thành, “Bố, con cảm thấy lần sau nên đi huyện thành mua thêm ít dầu mè, tay nghề của mẹ không thể mai một được.”
Lý Huệ nói, “Tốn nhiều tiền lắm.” Cho dù không còn hèn nhát như trước, cũng không thể tiêu tiền lung tung.
“Mẹ, mẹ lo lắng gì chứ, với năng lực của bố con, mua cho mẹ chút dầu mè về, vẫn mua nổi. Có đúng không, bố?” Tả Đan Đan nói xong, chép chép miệng. Cô cũng muốn ăn trứng gà hấp dầu mè.
Tả Đại Thành nghe xong lời này, trong lòng vô cùng tự hào. Đúng vậy, còn không phải là một chút dầu mè sao, đương nhiên mua nổi. “Lần sau bố sẽ bảo người mang một ít về.”
Tả Đại Thành hiện tại càng thêm cảm nhận được cái tốt khi phân nhà, trước kia kiếm tiền đều phải giao lên, muốn mua gì đều phải hỏi mẹ. Hiện tại phân nhà rồi, muốn mua gì cũng được. Mình lại cố gắng hơn một chút, lén lút đi làm thêm nghề thợ mộc, về sau trong nhà không chừng có thể thường xuyên ăn một bữa tinh tế.
“Năm nay lương thực tinh của nhà ta cũng không cần đổi.” Nghĩ vậy, Tả Đại Thành cũng thuận tiện nói, “Hôm qua nghe Thủy Sinh chú nói muốn tổ chức đoàn người đổi lương thực thô, bố thấy nhà mình cũng đừng đổi, để dành ăn Tết. Bố sẽ đi nhận thêm việc thợ mộc, tốt xấu gì cũng có thể kiếm thêm một ít.”
Lý Huệ gật gật đầu. Lương thực trong nhà là đủ ăn. Trước kia ít nhiều cũng phải trợ cấp một chút cho nhà anh cả, hiện tại không cần trợ cấp. Bà và Đại Thành đủ công điểm, đủ lương thực phân. Đan Đan cũng kiếm công điểm, phân lương thực, lương thực trong nhà này chống được đến năm sau, vẫn là đủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT