Ngụy Tiểu Quân thấy Ngụy Quốc Hoa không lên tiếng giúp Đỗ Quyên, liền nghĩ bố cũng đồng ý với quan điểm của cậu và Hiểu Hồng. Cậu biết mẹ mình là người bất công, nên oán hận nói: “Mẹ có giỏi thì sau này đừng bắt con nuôi!” Nói xong cũng chui vào phòng.
“Tôi đã làm gì nên tội, sinh ra những đứa con bất hiếu như vậy, tức chết tôi!” Đỗ Quyên ôm ngực khóc nức nở.
“Mẹ, mẹ đừng buồn. Em trai em gái còn nhỏ, không hiểu chuyện,” Ngụy Tĩnh Nhân khuyên. Trong lòng cô cũng thấy tủi thân. Hiểu Hồng và Tiểu Quân có tính tình như vậy, chẳng phải do mẹ đã nuông chiều chúng từ bé sao. Hồi nhỏ, mẹ thường bắt cô phải nhường nhịn hai đứa em. Đến bây giờ, Tiểu Quân và Hiểu Hồng mới không coi cô chị này ra gì.
Đỗ Quyên không biết suy nghĩ trong lòng cô. Nghe con gái khuyên, bà cảm thấy mình không uổng công lo lắng cho nó. Ít nhất con gái này còn hiểu chuyện. Bà lại nghĩ đến hai đứa con không có lương tâm kia: “Tôi lo cho chúng đến ruột gan đứt từng khúc.” Bà lại xoa ngực.
Ngụy Tĩnh Nhân lo lắng hỏi: “Mẹ, giờ phải làm sao đây, Tiểu Quân và Hiểu Hồng có thực sự phải xuống nông thôn không? Con thấy bố bây giờ cũng rất không vui.”
“Ai mà vui cho được, mẹ cũng chẳng vui,” Đỗ Quyên tức giận. Vốn đã nói chuyện với Ngụy Quốc Hoa xong xuôi, thế mà ông lại đột nhiên thay đổi, khiến bà không kịp trở tay, lời hứa với con cũng không thực hiện được. Bảo sao bọn trẻ oán trách bà.
“Không được, mẹ phải đi tìm bố con nói chuyện,” Đỗ Quyên vội đẩy Ngụy Tĩnh Nhân ra, đi vào phòng tìm Ngụy Quốc Hoa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play