12 giờ đêm, tại một phòng tập nhảy của công ty Hoa Thịnh.

Mễ Bạch hất mái tóc mái ướt đẫm mồ hôi ra sau, để lộ vầng trán trắng trẻo đầy đặn.

Cậu nằm dài ra đất, dần điều hòa lại hơi thở.

Bài hát này có phong cách khá giống với bài trước của cậu, nên cậu tiếp thu khá nhanh.

Sau khi học xong điệu nhảy một cách đại khái, Mễ Bạch đứng dậy, bắt đầu xem lại bài hát hợp xướng của cả nhóm.

Trong bài đó, cậu chỉ có hai câu lời hát, phần còn lại là hát cùng nhau. Cậu chỉ cần đảm bảo hai câu đó hát thật tốt là được.

Cậu luyện tập đến hai giờ sáng mới thu dọn đồ về ký túc xá. Lúc về, Dịch Cao Nhã cũng mới về không lâu.

Thôi xong rồi, đúng là hai người “cày cuốc” chính hiệu!

Tập luyện mệt quá, hai người chẳng buồn nói chuyện, chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.

Hôm sau, khi đi học, Mễ Bạch mang theo bản nhạc của bài hợp xướng. Hễ có thời gian rảnh, cậu lại nhỏ giọng luyện hát.

Các bạn thấy cậu bận như vậy cũng không còn nhiệt tình bắt chuyện như hôm qua nữa, đến cả bạn cùng bàn cũng im ắng hơn nhiều.

Buổi tối, cậu vẫn như thường lệ theo thầy tập luyện, sau khi thầy về thì tự mình luyện thêm đến tận khuya.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.



“Tiểu Bạch, em cần thả lỏng một chút, bây giờ em căng thẳng quá.”

Sau buổi tổng duyệt đầu tiên, giáo viên nghiêm túc nói với Mễ Bạch.

Mễ Bạch gật đầu, cậu biết mình hơi nóng vội.

Sân khấu đầu tiên, cậu quá muốn làm tốt nó.

Thấy cậu không ổn, giáo viên bảo cậu đi nghỉ ngơi trước rồi quay lại diễn lại sau.

Mễ Bạch lấy mấy tờ giấy lau mồ hôi trên trán, một mình đi đến một góc ngồi xuống.

Thầy quay hậu trường thấy Mễ Bạch một mình, bèn vác máy quay đi tới.

“Lần đầu lên sân khấu thấy căng thẳng không?” thầy hỏi.

Có máy quay, Mễ Bạch miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cũng hơi ạ.”

“Vừa rồi bị mắng à?”

“Không có.” Mễ Bạch lắc đầu, giải thích: “Là do trạng thái của em không tốt, thầy bảo em điều chỉnh một chút.”

Sau đó, thầy quay hậu trường hỏi thêm vài câu nữa mới hài lòng rời đi.

Thầy quay đi rồi, Mễ Bạch mới khẽ thở phào.

Dù thầy nói đã quay hậu trường trong quá trình tập, nhưng cậu vẫn chưa thể thả lỏng trước máy quay.

Ngồi im vài giây, Mễ Bạch lấy điện thoại ra xem lại video nhảy của mình.

Xem đi xem lại mấy lần, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu nhíu mày.

Động tác và hát đều không có lỗi, nhưng chính vì không có lỗi nên lại không có điểm nhấn!

Quá bình thường! Dù cậu đứng vị trí trung tâm, nhưng như thể vẫn không ai chú ý đến cậu vậy. Không có sai, nhưng cũng không có điểm sáng.

Mễ Bạch vò đầu, thoáng chốc thấy mơ hồ, không biết nên làm gì.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play