Giờ ra chơi, xung quanh Mật Bạch lập tức vây kín bởi các bạn học tò mò và dạn dĩ hơn.
“Mật Bạch, mình là lớp trưởng, tên là Tô Nhã, nếu có khó khăn gì cứ tìm mình nhé.” Một cô bạn đeo kính, trông rất chăm học nói.
“Chào cậu, Mật Bạch, sao giờ này cậu mới đến trường vậy?”
“Mật Bạch, đi chơi bóng rổ không?”
“Mật Bạch, cậu đẹp trai thật đấy!”
“Mật Bạch, hôm nay cậu có phải nộp bài tập không?”
“Mật Bạch…”
Mật Bạch: …
Người… đông quá rồi đó!
Mật Bạch mím môi, bị các bạn học nhiệt tình bao vây cho đến khi vào tiết học.
Ánh mắt cậu đầy nghi hoặc – tại sao lại như vậy nhỉ? Ở kiếp trước hình như cậu đâu được chào đón như thế này?
Bạn cùng bàn của cậu vẫn im lặng suốt lúc cậu bị vây quanh, mãi đến khi các bạn giải tán, cậu bạn đó mới quay sang, vẻ mặt ngượng nghịu nói:
“Thấy cậu đẹp trai như vậy, tớ nhận cậu làm tiểu đệ nhé, sau này có tớ che chở!”
Mật Bạch khóe miệng giật giật: “…Không cần đâu, cảm ơn.”
Tán Lực phất tay oai phong: “Đừng sợ, tụi tớ là bang lớn nhất trường – Thanh Long bang đó! Cậu vào rồi, không ai dám bắt nạt cậu nữa!”
Cậu ấy cảm thấy Mật Bạch trông xinh đẹp nhưng hơi yếu ớt, lại nhập học muộn, dễ bị bắt nạt.
Thanh Long bang… nghe vừa ngầu lòi vừa quê quê thế nào ấy?
Mật Bạch lôi sách toán ra, bình tĩnh từ chối: “Không cần đâu, buổi tối tớ còn phải đi luyện tập, không có ở trường, không ai bắt nạt được đâu.”
Cậu không có ở trường thì ai mà bắt nạt được chứ.
“Không ở trường?” Tán Lực ngạc nhiên, “Tại sao? Cậu không học tự học buổi tối à?”
Mật Bạch gật đầu: “Không học.”
“Thầy cô không quản cậu sao?”
“Không.”
Tán Lực ghen tị chết đi được, cậu ấy cũng không muốn học tự học buổi tối!
Một lúc sau, Tán Lực lại chọc chọc vào cổ tay Mật Bạch, tò mò hỏi: “Cậu nói đi luyện tập là luyện gì vậy?”
Mật Bạch ngẩng đầu, chỉ ra cửa: “Thầy giáo tới rồi.”
Vừa dứt lời, Tán Lực lập tức nghiêm chỉnh trở lại.
Mật Bạch cũng không lừa cậu, thầy giáo môn Toán đúng lúc bước vào.
Ban đầu, cậu cứ tưởng bạn cùng bàn là kiểu đại ca trường học.
Bây giờ thì… đại ca chưa thấy đâu, chứ nói nhiều thì có thừa.
Cứ thế, Mật Bạch đã trải qua một ngày học đầu tiên khá vui vẻ trong sự nhiệt tình của các bạn học và độ “nhiều lời” của bạn cùng bàn.
Khi về lại công ty, vào phòng tập gặp Dịch Cao Nhã, không hiểu sao cậu lại cảm thấy cậu ấy… rất chững chạc!
Ừm, so với bạn cùng bàn kia thì Dịch Cao Nhã đúng là chín chắn hơn thật.
“Mật Bạch, cậu tới rồi.” Nhìn thấy cậu, Dịch Cao Nhã cười, khoác vai một cái.
“Ừ, các cậu bắt đầu chưa?” Mật Bạch hỏi.
Nghe vậy, Dịch Cao Nhã hơi buồn rầu: “Chưa nữa, Mục Tuấn Phong chuyển trường gặp vấn đề, tụi mình tạm thời tự tập riêng.”
Mục Tuấn Phong là vị trí thứ hai, Dịch Cao Nhã đứng thứ ba, hai người họ có một sân khấu đôi.
Dung Tích đứng đầu, có một sân khấu solo.
Mật Bạch xoa đầu cậu ấy: “Thôi, đừng buồn nữa, tranh thủ luyện đi, thời gian gấp gáp lắm.”
Dịch Cao Nhã gật đầu, lại ôm Mật Bạch một cái để lấy tinh thần, sau đó mới đi tìm giáo viên bên phòng bên.
Cậu ấy vừa đi, Mật Bạch cũng bắt đầu xem phần nhạc của mình.
Chưa cần nói đến hai bài khác, bài cậu được đứng C mới là trọng tâm – đó là sân khấu cậu có nhiều khung hình nhất, nếu làm tốt rất có khả năng được chú ý.
Nếu đến sân khấu chính mà còn không nổi được, thì hai bài còn lại – một không có lời, một toàn hợp xướng – càng khó được nhìn thấy.
Ca khúc này đúng là phần thưởng công ty dành cho cậu, phong cách rất giống với video đánh giá mà cậu đã quay trước đó – là một bài hát ngọt ngào đơn giản.
Không có nhiều vũ đạo phức tạp, phần hát cũng dễ, chủ yếu là kiểm tra khả năng cảm thụ bài hát và biểu hiện trên sân khấu của người diễn.
Mật Bạch mở bản nhạc ra, trên đó ghi sáu chữ lớn:
“Madrid Không Tưởng”.