Cái nóng gay gắt nhất đã qua đi, nhưng Cố Nghi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua bốc ra từ cơ thể mình. Tính ra thì cô đã mười ngày không được tắm.
Cáp Mộc Nhĩ dẫn họ phi nhanh về phía bắc, chiến lược vòng xuống phía nam ban đầu không rõ vì sao đã bị ông ta bỏ qua. Trước đó ông ta không dám đi qua thành trì, chỉ chọn đường rừng vắng vẻ, nhưng giờ đây bên ngoài xe chỉ toàn cát vàng cuộn lên, trước mắt là một vùng sa mạc mênh m.ô.n.g không thấy điểm dừng, rõ ràng họ đã tiến vào vùng đất hiếm người sinh sống ở phía Bắc Đại Mạc, Cáp Mộc Nhĩ liên tục thúc ngựa chạy suốt ngày đêm.
Xe ngựa đi quá nhanh nên vô cùng xóc nảy, nhưng Cố Nghi đã từ giai đoạn say xe không quen lúc đầu trở nên bình thản như hiện tại. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã được rèn giũa, không còn là vị Quý nhân ngày xưa phải ngậm mơ chua mỗi khi đi xe nữa. Triệu Uyển ngồi cùng xe cũng đã nôn hết dịch đắng trong dạ dày, dù sắc mặt xanh trắng nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được.
Cả hai người đều toàn vẹn mà đến được phía Bắc Đại Mạc, Cố Nghi biết rằng đó là một sự may mắn.
Bọn họ càng đi như gió bão về phía bắc, xe ngựa và hành lý càng ngày càng nhẹ bớt, ngay cả nhiều vật dụng cần thiết cũng bị bỏ lại.
Nhẹ hơn một chút thì sẽ nhanh hơn một chút. Nếu trên xe giảm đi một người thì xe ngựa có thể chạy nhanh hơn.
Đáng tiếc con người không phải là đồ vật, không thể dễ dàng bỏ lại, nếu vì vậy mà để lộ dấu vết thì sẽ mất nhiều hơn được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT