Lời vừa dứt, đúng lúc một khúc nhạc trong điện kết thúc, tiếng đàn sáo cũng ngưng bặt. Bầu không khí chan hòa bỗng chốc biến mất.
Tiêu Diễn cười nhạt: “Vậy sao, thật đáng tiếc cho đôi bàn tay của sư phụ ngươi… Nhưng đã có bạc, dù ra khỏi cung thì ông ấy cũng có thể sống thoải mái, ngươi nói có phải không?”
Người thợ run như cầy sấy, biết rằng đêm nay mình không thể che giấu thêm được nữa. Cậu ta vội vàng dập đầu liên tục: “Bệ hạ minh xét, xin bệ hạ tha tội, nô tài… nô tài không có ý giấu giếm… Hôm đó sư phụ không nói gì với nô tài mà đã ra đi… Nô tài… chỉ vô tình nhìn thấy… thấy có người đưa bạc cho sư phụ…”
Tiêu Diễn cảm thấy mất hứng, liền phất tay nói: “Đưa đến Cung Chính Ti.”
Người thợ vừa nghe thấy thế liền kêu lên: “Là… là Bích Lạc cô cô của Lạc Anh cung mang bạc đến, là Lạc Anh cung…”
“Hoàng thượng!” Đức phi thất kinh hô lên.
Thái giám hầu hạ bên cạnh lập tức bước nhanh tới, bịt miệng người thợ lại rồi kéo cậu ta ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play