Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua hai người đang quỳ trong màn mưa, dừng lại trên khối ngọc trắng trước đôi giày màu đen của mình.
Ngọc bội hình thỏ, hình dạng quen thuộc như đã gặp đâu đó. Hắn khẽ nhíu mày, cúi xuống nhặt lấy miếng ngọc đặt vào lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Ngọc bội trắng hình thỏ đang nằm, chạm vào ấm áp, trong lòng hắn khẽ d.a.o động. Ngón trỏ khẽ xoay miếng ngọc, lướt qua dấu ấn nhỏ xíu khắc ở góc phải, một chữ “Ngọc” nhỏ bé được khắc nông, từng nét đều tỉ mỉ, hòa quyện với ngọc trắng, nếu không tỉ mỉ xem xét thì tâm ý này sẽ mãi chẳng được ai biết, mãi chẳng thấy ánh sáng mặt trời.
Ngọc Hành [1] chỉ tháng ĐSng. Muôn sao sáng tỏ, vằng vặc trời đêm.
Tiêu Diễn bật cười, nụ cười thư thái nhưng thanh âm lại mang theo chút điên cuồng, chỉ cười hai tiếng rồi dừng lại.
“Miếng ngọc này… miếng ngọc này… là của ai?” Giọng nói hắn không cao không thấp, nhưng giữa trời mưa xối xả vẫn rõ ràng đến lạ thường.
Triệu Uyển cúi đầu, thưa: “Miếng ngọc này… miếng ngọc này là của nô tì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play