Đấu La Tinh, Cực Bắc Chi Địa.

Một phần tuyết trong hẻm núi đã được dọn sạch. Sau hai mươi bốn giờ thăm dò bằng đủ mọi cách, Lam Tiêu và đội trinh sát của anh đã xác nhận rằng nơi phát ra ánh sáng hai màu vàng bạc và dao động năng lượng sinh mệnh mãnh liệt kia hẳn là không có nguy hiểm.

Lam Tiêu phán đoán chính xác, đây hẳn là một di tích. Trong trường hợp không có nguy hiểm, một di tích có năng lượng sinh mệnh của hồn thú mười vạn năm đối với họ mà nói tuyệt đối là một phát hiện lớn.

Tiếp theo là công việc khai quật di tích.

Hai cơ giáp công tác đã bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng cũng dọn sạch lớp tuyết trên bề mặt. Nhưng dưới lớp tuyết còn có băng cứng, những tảng băng đã đông cứng không biết bao nhiêu năm này, nhiều lúc còn cứng hơn cả thép. Và để tránh làm hỏng những thứ bên trong, họ phải hết sức cẩn thận.

Lớp băng rất dày, nhưng sau khi dọn sạch tuyết trên bề mặt, bên trong lớp băng trong suốt, sự tồn tại của vầng sáng hai màu vàng bạc càng hiện ra rõ ràng hơn.

Ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, không quá mạnh nhưng lại rất rõ ràng.

Máy dò sinh mệnh vẫn luôn theo dõi tình hình bên trong, năng lượng sinh mệnh luôn duy trì ổn định, cũng không có bất kỳ dao động nào do những việc họ làm bên ngoài.

Đây là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ khả năng gây hại của nó sẽ thấp hơn.

Năng lượng Hồn Đạo từ từ cắt vào lớp băng, liên tục xác định vị trí cụ thể của vật thể bên trong.

Sau trọn vẹn hai giờ, cắt xuống một lớp băng dày khoảng hơn bốn mét, họ đã có thể phán đoán sơ bộ kích thước của vật thể này.

"Đường kính khoảng nửa mét, rộng khoảng ba mươi centimet. Là một vật thể hình bầu dục. Chắc chắn không phải hồn thú. Hơi giống một quả trứng."

Nam Trừng báo cáo lại với Lam Tiêu.

Ánh mắt Lam Tiêu lóe lên:

"Nếu đây thực sự là một quả trứng, vậy chúng ta rất có thể đã lập công lớn. Mặc dù từ tình hình hiện tại, anh vẫn chưa thể phán đoán đây là trứng của loài hồn thú nào, nhưng chỉ riêng việc quả trứng có thể tỏa ra khí tức sinh mệnh cấp mười vạn năm đã đủ cho thấy đây hẳn là trứng do hồn thú cấp Thú Vương để lại. Điều hiếm có là dù bị đóng băng, nó vẫn có năng lượng sinh mệnh dồi dào như vậy, khả năng ấp nở là rất cao. Lần này đúng là nhặt được báu vật rồi!"

Hồn thú mười vạn năm vẫn còn tồn tại trên hai hành tinh hồn thú kia, nhưng ở Đấu La Đại Lục thì đã tuyệt chủng từ lâu. Hơn nữa, Liên bang và hai hành tinh hồn thú có thỏa thuận, một khi phát hiện hồn thú cấp độ này, đều phải đưa đến hành tinh hồn thú. Đổi lại, hành tinh hồn thú sẽ cung cấp thêm một số tài nguyên mà Liên bang cần, ngoài phần thuế họ phải nộp. Như vậy sẽ đạt được lợi ích chung.

Với tư cách là người phát hiện, đội nghiên cứu của họ không chỉ được thăng quân hàm mà chắc chắn còn nhận được những phần thưởng vật chất hậu hĩnh để khích lệ.

"Xem ra, đây là món quà cưới ông trời ban cho chúng ta rồi!"

Lam Tiêu nhân cơ hội ôm lấy vai Nam Trừng, cười hì hì nói.

"Đừng chủ quan, cứ mang về trước đã rồi tính sau."

Nam Trừng khẽ nói.

Lam Tiêu cười nói:

"Anh chỉ thích em như vậy. . ."

"Anh mà còn nói em ngốc nữa là em giận đấy."

Nam Trừng chủ động ngắt lời anh, đồng thời giơ tay ra dấu dọa dẫm.

"Đại ca, lấy ra được rồi."

Lam Tiêu vội vàng nhìn về phía màn hình. Trong màn hình, một chiếc cơ giáp đang kéo một khối băng hình vuông mà họ vừa cắt ra, giơ lên trước ống kính.

Quả nhiên, trong lớp băng cứng trong suốt kia, có một quả trứng. Bề mặt quả trứng hình bầu dục có những hoa văn màu vàng và màu bạc quấn lấy nhau một cách tinh xảo.

Hai loại hoa văn xen kẽ nhau lấp lánh, trông vô cùng kỳ lạ.

"Nhanh, mang về đây."

Lam Tiêu lập tức ra lệnh.

Rất nhanh, quả trứng bị đóng băng này đã được đặt trước mặt họ.

Trên máy bay trinh sát cũng có một loạt thiết bị kiểm tra. Sau khi thăm dò, điều duy nhất có thể chứng minh là trong quả trứng kỳ lạ này chứa đựng một nguồn năng lượng sinh mệnh vô cùng dồi dào.

Đối chiếu với bản đồ hồn thú của Viện Nghiên cứu Liên bang, không có bất kỳ loại trứng hồn thú nào tương tự như vậy.

"Có cần bảo quản lạnh không?"

Nam Trừng cùng Lam Tiêu đứng trước quả trứng hồn thú kỳ lạ. Cô hỏi vậy là vì lớp băng trên bề mặt trứng đã gần tan hết trong quá trình xét nghiệm trước đó của họ. Điều này cũng giúp họ nhìn rõ hơn bản thể của quả trứng.

Đầu tiên là độ bóng loáng. Quả trứng có hoa văn vàng bạc rất nhẵn mịn, và các đường vân trên bề mặt, dù là vàng hay bạc, đều rất thon dài, uốn lượn và quấn quýt lấy nhau.

Lam Tiêu khẽ nhíu mày, nói: "Về lý thuyết, nó chứa năng lượng sinh mệnh mạnh như vậy, môi trường nào cũng không ảnh hưởng lớn. Nhưng để chắc chắn, đề phòng nó là hồn thú hệ băng tuyết sẽ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, tốt nhất vẫn nên lưu trữ ở nhiệt độ thấp trước. Đợi về đến viện nghiên cứu rồi tính. Trước khi giao nộp, chúng ta còn phải tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra và xét nghiệm chi tiết. Đây là một cơ hội hiếm có, một vật thí nghiệm như thế này e rằng sau này khó mà có được lần thứ hai." Vừa nói đến thí nghiệm, mắt anh lại sáng lên. Anh có một niềm đam mê mãnh liệt và kiến thức vô cùng phong phú về cổ hồn thú. Hồi còn ở học viện, anh đã được mệnh danh là bộ bách khoa toàn thư sống về cổ hồn thú.

"Cạch cạch."

Một tiếng động nhỏ khiến cả hai đều sững người.

"Là nó đang kêu à?"

Nam Trừng thất thanh hỏi.

"Nhanh, mọi người lại đây. Nâng khiên bảo vệ của bệ thí nghiệm lên."

Lam Tiêu vội vàng ra lệnh. Vật này chứa năng lượng sinh mệnh khổng lồ như vậy, nếu thực sự có sinh vật nào đó chui ra, trời mới biết nó có bẩm sinh mang theo sức tấn công hay không. Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng không phải là chưa từng xảy ra.

Trên bề mặt bệ thí nghiệm, một tấm khiên trắng mờ dâng lên, nhưng tiếng "cạch cạch" bên trong lại vang lên lần nữa.

"Cạch cạch, cạch cạch, cạch cạch. . ."

Tiếng động bắt đầu trở nên dồn dập hơn. Các nhân viên khác trong đội cũng vây lại, tò mò nhìn.

Đội thám hiểm khoa học của họ có tổng cộng tám người, ngoài Lam Tiêu và Nam Trừng, còn có hai thành viên chuyên phụ trách thu thập mẫu vật bên ngoài, hai phi công và hai nhà nghiên cứu. Đây là một đội hình thám hiểm tiêu chuẩn.

Lúc này, ngoại trừ một phi công đang lái máy bay, những người còn lại đều vây quanh, tò mò nhìn quả trứng trước mặt.

"Cạch cạch, cạch cạch, rắc!"

Đột nhiên, một vết nứt nhỏ xuất hiện ở một góc vỏ trứng.

"Sắp ra rồi sao?"

Nam Trừng theo bản năng nép sau lưng Lam Tiêu. Những người khác cũng vô thức lùi lại một bước.

"Đừng sợ. Dù là một sinh vật mạnh mẽ có tính công kích bẩm sinh, lúc mới sinh ra cũng sẽ không có sức chiến đấu quá mạnh."

Lam Tiêu chủ động tiến lên vài bước, từng vòng hồn hoàn từ dưới chân dâng lên, hai vàng, hai tím, một đen, tổng cộng năm hồn hoàn, thể hiện tu vi cấp bậc Hồn Vương của anh. Ở tuổi của anh, đây đã là một cấp độ vô cùng xuất sắc, cũng là một trong những lý do quan trọng giúp quân hàm của anh thăng tiến nhanh chóng.

"Rắc, rắc. . ."

Tiếng vỡ giòn bắt đầu vang lên liên tiếp và ngày càng dồn dập hơn.

"Phụt!" Cuối cùng, một góc vỏ trứng vỡ ra, một vật thể màu trắng từ bên trong chui ra.

Mọi người đều căng thẳng quan sát, ánh mắt đổ dồn vào vật thể màu trắng đó.

Đó là. . .

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ.

Nam Trừng từ sau lưng Lam Tiêu ló đầu ra, ngơ ngác nhìn vật thể màu trắng kia, lẩm bẩm:

"Kia. . . cái kia. . . sao lại giống tay thế?"

Đúng vậy, trắng nõn, hồng hào, nhỏ xinh. Dù đang nắm thành quyền, nhưng nhìn thế nào cũng giống một bàn tay, một bàn tay nhỏ bé của trẻ sơ sinh.

Và khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay nhỏ đó hơi hạ xuống, nắm lấy vỏ trứng, dường như rất nhẹ nhàng bẻ xuống một cái "rắc", một mảnh vỏ trứng đã bị bẻ ra, rồi nó lại rụt vào bên trong.

"Cạch cạch, cạch cạch, cạch cạch."

"Rắc, rắc, rắc!"

Tiếng động tiếp tục vang lên. Chỉ một lát sau, bàn tay nhỏ đó lại thò ra, bẻ thêm một cái, một mảnh vỏ trứng nữa lại bị bẻ xuống.

"Chẳng lẽ nó đang. . ."

Lam Tiêu bước nhanh tới, nhìn vào bên trong qua tấm khiên bảo vệ.

Lúc này, phần vỏ trứng lộ ra chưa nhiều, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một sinh vật trắng nõn bên trong, rồi tiếng "rắc, rắc" không ngừng vang lên.

"Năng lượng sinh mệnh đang giảm, giảm mạnh. Chỉ còn ở cấp độ hồn thú vạn năm thôi."

Nam Trừng đột nhiên nói.

"Hử?"

Lam Tiêu kinh ngạc nhìn cô. Ánh mắt Nam Trừng vẫn dán chặt vào màn hình:

"Tiếp tục giảm, tốc độ giảm còn nhanh hơn."

"Rắc!"

Bàn tay nhỏ thò ra, lại bẻ thêm một mảnh.

"Rắc, rắc, rắc!"

"Chỉ còn dao động năng lượng sinh mệnh của hồn thú ngàn năm thôi."

Giọng Nam Trừng đã có chút gấp gáp.

Lam Tiêu hít sâu một hơi, quyết đoán nói:

"Mở khiên bảo vệ ra."

Chỉ có mở khiên năng lượng Hồn Đạo mới có thể quan sát kỹ hơn.

Khiên bảo vệ được mở ra, để lộ quả trứng bên trong, không có năng lượng nào xuất hiện. Cùng với việc bàn tay nhỏ hồng hào kia không ngừng bẻ vỡ vỏ, cuối cùng dung mạo thật của nó cũng lộ ra.

Phải hình dung thế nào đây?

Khi Lam Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã ngay lập tức bị vẻ ngoài của nó thu hút. Anh hoàn toàn có thể khẳng định, từ khi sinh ra đến nay, anh chưa từng thấy một đứa bé nào xinh đẹp đến vậy. Đúng vậy, một đứa bé loài người, một đứa bé loài người sinh ra từ trong trứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play