"Cảm ơn hai vị."

Nana gật đầu với Lam Tiêu và Nam Trừng.

Ở phòng tu luyện đương nhiên là không thể, trong nhà vẫn còn phòng cho khách. Lam Tiêu từ nhỏ đã là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện, đơn độc một mình. Nhưng Nam Trừng thì có cha mẹ, thỉnh thoảng họ cũng đến ở vài ngày. Phòng khách duy nhất trong nhà là chuẩn bị cho họ. Bây giờ tự nhiên được dành cho Nana.

"Miện hạ, lúc ngài dạy Hiên Vũ, tôi có thể đứng bên cạnh xem không ạ?"

Nam Trừng thăm dò hỏi, dù sao cũng là người lạ, nói gì thì nói bà vẫn có chút không yên tâm.

"Được."

Nana gật đầu.

Nam Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm, người ta đã đồng ý cho xem, chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Phòng khách được thay chăn đệm mới tinh, Nam Trừng mời Nana nghỉ ngơi trước, sau đó dẫn con trai về phòng mình.

"Hiên Vũ, sau này con bắt đầu học với cô Nana, học được gì phải nói cho mẹ biết nhé. Nếu cảm thấy có gì không đúng, cũng phải nói với mẹ, được không?"

Nam Trừng nhỏ giọng dặn dò con trai.

"Ồ, được ạ. Mẹ ơi, mẹ đến bắt con đi?"

Lam Hiên Vũ đột nhiên cười nói.

"Bắt con làm gì?"

Nam Trừng ngẩn ra.

Lam Hiên Vũ hì hì cười nói:

"Bắt được con, con cho mẹ hôn một cái."

Nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai, Nam Trừng liền bật cười, giơ tay ra chộp lấy cậu:

"Vậy mẹ sẽ hôn cho con chín luôn. Hôn một trăm cái mới thả."

Miệng nói vậy, nhưng cú chộp của bà lại hụt. Lam Hiên Vũ nhảy lùi về sau, né được cú vồ của bà.

Nam Trừng cười, dang rộng hai tay lao về phía con trai. Lam Hiên Vũ liền ngồi xổm xuống, chân đột nhiên phát lực, lao ra từ một góc độ vô cùng kỳ lạ, vừa vặn ở vị trí mà Nam Trừng suýt nữa mới với tới.

"Ủa."

Dù Nam Trừng không phải là Hồn Sư chuyên chiến đấu, nhưng dù sao cũng là tu vi Lục Hoàn, thể chất mạnh hơn người thường rất nhiều. Lần đầu không bắt được còn có thể hiểu được, nhưng lần thứ hai không bắt được khiến bà có chút kinh ngạc.

Bà xoay người, rõ ràng tăng tốc, còn lắc vai một cái, dùng chiêu dương đông kích tây lao về phía Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ bước chân lướt đi, ngay khoảnh khắc sắp bị bà bắt được, cơ thể cậu xoay một vòng khéo léo, vừa vặn trượt ra từ hướng ngược với khớp tay của Nam Trừng, khiến cú chộp của bà lại một lần nữa rơi vào khoảng không.

"Ha ha, không bắt được. Không bắt được con thì để con hôn mẹ một cái nhé, mẹ ơi."

Liên tục ba lần né được cú "vồ bắt" của mẹ, Lam Hiên Vũ vô cùng đắc ý.

Nam Trừng không tiếp tục nữa mà kinh ngạc nhìn con trai. Dù bà không biết Lam Hiên Vũ làm thế nào, nhưng rõ ràng đó không phải là né tránh đơn thuần, mà có một nhịp điệu đặc biệt nào đó.

"Hiên Vũ, con học cách né tránh này từ ai vậy?"

"Từ cô Nana ạ!"

Lam Hiên Vũ thản nhiên đáp:

"Chẳng phải mẹ bảo con học được gì cũng phải nói cho mẹ biết sao?"

"Học từ cô Nana? Khi nào? Sao mẹ không biết?"

Nam Trừng kinh ngạc.

Lam Hiên Vũ nói:

"Học trong mơ ạ. À không, cô Nana nói là học trong ý thức."

Nam Trừng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi han. Lam Hiên Vũ lúc này mới kể lại chuyện Nana dạy cậu bộ pháp trong lúc minh tưởng trên suốt chặng đường trở về.

Nghe cậu miêu tả xong, sự chấn động trong lòng Nam Trừng có thể tưởng tượng được.

Có thể xâm nhập vào thế giới tinh thần của người khác mà không làm tổn thương đối phương, lại còn có thể dạy dỗ, cần phải có tinh thần lực mạnh đến mức nào mới làm được? E rằng cấp Linh Hải Cảnh cũng không làm được đâu nhỉ? Rất có thể là một tồn tại ở cấp độ cao hơn. Đó là cảnh giới mà bà chỉ có thể ao ước chứ không thể với tới.

Thực lực của vị Miện hạ Nana này thật sự quá cường đại.

Từ sau khi tiến vào Lục Giai, dù tu luyện thế nào, tốc độ tăng hồn lực của Nam Trừng cũng có thể hình dung bằng hai từ "rùa bò" . Bà biết, thiên phú của mình có lẽ chỉ đến đây thôi. Nhưng dù sao bà cũng là Hồn Đế, vẫn có kiến thức về Hồn Sư.

"Hiên Vũ, chúng ta bắt đầu học được chưa?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói du dương của Nana.

Nam Trừng đi ra mở cửa, khi nhìn thấy lại dung nhan tuyệt sắc ấy, trong lòng bà bất giác dâng lên vài phần kính sợ. Bây giờ bà đã hoàn toàn có thể khẳng định, Nana tuyệt đối không có ác ý với Lam Hiên Vũ, nếu không với thực lực của vị này, muốn làm gì gia đình họ cũng quá dễ dàng.

Phải biết rằng, cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La có quyền miễn trừ rất lớn, giống như quý tộc thời xưa, chỉ cần không phải tội ác tày trời, thông thường Liên bang sẽ rất ít khi ràng buộc họ.

"Miện hạ."

Nam Trừng có chút cung kính khẽ cúi người chào Nana.

Nana nói:

"Đừng lo, tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận. Chị cũng đến dự đi. Võ hồn của chị là Băng, cũng có thể tham khảo được."

Nam Trừng vội vàng gật đầu, dù bà không quá khao khát thực lực, nhưng được học cùng con trai cũng khiến bà yên tâm hơn.

Vào phòng tu luyện, đóng cửa lại.

Nana nhìn Lam Hiên Vũ, mỉm cười nói:

"Hiên Vũ, đối với con mà nói, ở tuổi này, điều quan trọng nhất là phải đặt nền móng vững chắc. Vì vậy, chúng ta sẽ bắt đầu với một vài bài luyện tập đơn giản. Hôm nay, chúng ta sẽ luyện tập kháng áp, được không?"

"Luyện tập kháng áp ạ? Luyện tập kháng áp là gì thế cô Nana?"

Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.

Nana nói:

"Lát nữa cô sẽ tạo cho con một chút áp lực, con chỉ cần vận chuyển hồn lực của mình để chống lại, đó gọi là luyện tập kháng áp. Điều này sẽ có lợi cho cả hồn lực và cơ thể của con. Đối với Hồn Sư, áp lực phù hợp có thể kích thích tiềm năng tốt hơn."

"Ồ. Vâng ạ."

Lam Hiên Vũ thực ra không hiểu lắm, nhưng Nam Trừng đứng bên cạnh lại giật mình.

Trước đây Võ hồn của Lam Hiên Vũ xuất hiện biến hóa, chẳng phải chính là vì áp lực mà Diệp Phong mang lại sao? Chỉ là, áp lực liệu có làm tổn thương cậu bé không?

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của bà, Nana nói: "Tôi sẽ kiểm soát tốt. Chị cũng tham gia đi." Vừa nói, cô vừa vung tay trái, Nam Trừng chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bà đã đổi vị trí.

Lúc trước Nam Trừng và Lam Hiên Vũ đứng cùng nhau, lúc này lại biến thành Nana ở giữa, bà và Lam Hiên Vũ mỗi người một bên.

Đây là năng lực gì?

Trong lúc kinh ngạc, một luồng khí tức kỳ lạ đã tỏa ra từ người Nana.

Nam Trừng chỉ cảm thấy một áp lực vô hình ập tới, không quá mạnh, nhưng phải vận chuyển hồn lực mới chống lại được.

Bà nhanh chóng phóng thích Võ hồn, nhiệt độ trong không khí xung quanh rõ ràng giảm xuống, bốn vàng hai tím, sáu Hồn Hoàn từ dưới chân bà dâng lên.

Ngay khi Võ hồn của bà được phóng thích, Nam Trừng lập tức cảm thấy áp lực tác động lên mình bắt đầu tăng lên. Tốc độ tăng không nhanh nhưng liên tục.

Bà nhìn về phía Nana, Nana chỉ đứng đó, mắt nhìn Lam Hiên Vũ, hoàn toàn không để ý đến phía bà. Nhưng áp lực như thực chất kia lại chân thật tồn tại.

Nam Trừng đột nhiên có cảm giác, mình dường như hiểu biết quá ít về thế giới Hồn Sư!

Chỉ khi đối diện với Lam Hiên Vũ, trên gương mặt xinh đẹp của Nana mới có nụ cười. Lam Hiên Vũ cũng cảm nhận được áp lực từ Nana. Áp lực đến từ bốn phương tám hướng, giống như đang ép chặt cơ thể. Cậu làm theo lời Nana, phóng thích hồn lực của mình, vận chuyển theo lộ trình của Huyền Thiên Công.

Áp lực tăng lên từ từ, dưới áp lực này, Lam Hiên Vũ thậm chí có thể cảm nhận được tốc độ vận chuyển hồn lực của mình nhanh hơn rõ rệt, nhưng cũng không ngừng tiêu hao.

"Cảm nhận sự thay đổi của cơ thể. Cố gắng kiểm soát hồn lực, đừng để nó đi chệch hướng, cứ vận chuyển theo quỹ đạo vốn có của con. Có thể phóng thích Võ hồn."

Giọng của Nana vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play