"Hai. . . hai cái vòng này. . ."

Trong thế giới Hồn Sư, Hồn Hoàn cũng được phân chia cấp bậc. Từ thời viễn cổ, người ta đã căn cứ vào cấp bậc của Hồn Thú để phân chia, lần lượt là: Hồn Hoàn mười năm màu trắng, Hồn Hoàn trăm năm màu vàng, Hồn Hoàn ngàn năm màu tím, Hồn Hoàn vạn năm màu đen và Hồn Hoàn mười vạn năm màu đỏ. Tu vi càng cao, Hồn Hoàn càng mạnh.

Ngoài những loại này, cũng từng xuất hiện một số Hồn Hoàn có màu sắc đặc biệt. Ví dụ như loại trên mười vạn năm thì có Hồn Hoàn màu cam vàng, đó đã là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Lúc này, thứ bao quanh Lam Ngân Thảo của Lam Hiên Vũ trông chỉ là Hồn Hoàn màu trắng, đại diện cho cấp bậc thấp nhất – mười năm. Đây là tình huống bình thường đối với Hồn Sư cấp thấp. Dù sao đi nữa, vừa mới bắt đầu tu luyện đã muốn có được Hồn Hoàn cấp cao hơn là chuyện rất khó. Theo lý thuyết, cơ thể con người ở nhất hoàn chỉ có thể chịu được Hồn Hoàn trăm năm là cao nhất.

Nhưng vấn đề là, Hồn Hoàn màu trắng trên người Lam Hiên Vũ không phải lấy từ Hồn Linh, mà chỉ sau một đêm đã có! Chính xác hơn, cậu chỉ ngủ một giấc đã tự có Hồn Hoàn. Điều này có nghĩa là gì?

Lam Tiêu là người nghiên cứu Cổ Hồn Thú, tình huống này chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.

Hồn Thú sau khi tu luyện đến mười vạn năm thường có hai lựa chọn. Một là tiếp tục đột phá để đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng khi đột phá sẽ gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ bỏ mạng. Con đường còn lại là trùng tu thành hình người, bắt đầu lại từ đầu, thử tu luyện theo cách của con người để đột phá đến Thần cấp, sở hữu sinh mệnh dài lâu.

Và Hồn Thú trùng tu có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là chúng không cần thông qua Hồn Linh hay săn giết Hồn Thú để có được Hồn Hoàn. Mỗi khi tu vi đạt đến một cấp độ nhất định, Hồn Hoàn sẽ tự động hồi phục, từ đó sở hữu năng lực tương ứng.

Lam Tiêu liên tưởng đến lai lịch của Lam Hiên Vũ, cộng thêm việc Hồn Hoàn tự xuất hiện lúc này, làm sao ông còn không đoán ra được, đứa trẻ này rất có thể là Hồn Thú trùng tu!

Nhưng, thông thường mà nói, Hồn Thú trùng tu đều sẽ mang theo ký ức của kiếp trước. Thế nhưng từ tất cả các thí nghiệm cũng như biểu hiện của Tiểu Hiên Vũ mấy năm nay, cậu hoàn toàn không có ký ức gì từ trước cả.

Lam Tiêu có chút rối loạn. Theo nghiên cứu về Cổ Hồn Thú, Hồn Thú mười vạn năm dù có trùng tu thì trước khi tu luyện đến cấp bảy mươi vẫn là Hồn Thú, chỉ sau khi đột phá cấp bảy mươi mới có thể thực sự chuyển hóa thành con người. Nhưng tất cả các báo cáo xét nghiệm của Lam Hiên Vũ đều cho thấy, cậu là một con người thuần túy, không phải Hồn Thú.

Quả thật là. . .

Là một nhà khoa học, nếu gặp phải tình huống này trong hoàn cảnh bình thường, Lam Tiêu sẽ chỉ có hưng phấn, bởi vì đây là một phát hiện mới lạ và độc đáo. Có thể tiến hành nghiên cứu và thảo luận sâu hơn.

Nhưng vấn đề là, người xuất hiện tình huống này lại chính là con trai của ông!

Sáu năm qua, ông và Nam Trừng gần như đã hoàn toàn xem Lam Hiên Vũ là một đứa trẻ con người thuần túy, coi như con đẻ. Nhưng chỉ trong hơn một ngày ngắn ngủi, mọi thứ dường như đã thay đổi, khiến ông trở tay không kịp.

Điều khiến Lam Tiêu sụp đổ hơn nữa là, cho dù Hồn Hoàn tự xuất hiện cũng thôi đi, nhưng Hồn Hoàn của Tiểu Hiên Vũ không phải chỉ có một, mà là hai cái, một trái một phải, tận hai cái!

Ở cấp mười đã có hai Hồn Hoàn không phải là chưa từng có, trường hợp đó được gọi là Song Sinh Võ Hồn. Những Hồn Sư cực kỳ hiếm thấy sẽ sở hữu cùng lúc hai Võ Hồn, mỗi Võ Hồn gắn một Hồn Hoàn, tự nhiên sẽ là hai Hồn Hoàn.

Thế nhưng, cho dù là Song Sinh Võ Hồn, cũng gần như không thể nào để Hồn Hoàn của hai Võ Hồn cùng lúc xuất hiện, mà chỉ có thể chuyển đổi qua lại giữa hai loại Võ Hồn mà thôi! Vậy mà lúc này, trên hai cụm Lam Ngân Thảo của Lam Hiên Vũ lại rõ ràng có một Hồn Hoàn ở đó, vô cùng rõ ràng.

Điều này không nghi ngờ gì là một sự đảo lộn, một sự đảo lộn hoàn toàn. Một sự đảo lộn hoàn toàn khác biệt so với Hồn Sư bình thường.

Với tâm tính của Lam Tiêu cũng suýt chút nữa là sụp đổ, bởi vì ông hoàn toàn không biết phải đối mặt với hiện tượng này như thế nào.

"Ba, ba ơi, ba sao vậy?"

Tiểu Hiên Vũ nghi hoặc nhìn Lam Tiêu đang chết lặng như hóa đá.

Lam Tiêu lúc này mới hoàn hồn, giọng ông thậm chí còn hơi run rẩy:

"Con trai, con có thể thu riêng Lam Ngân Thảo ở một bên lại không?"

"Con thử xem."

Lam Hiên Vũ buông tay trái xuống, cùng với ý nghĩ thu hồi Lam Ngân Thảo bên trái hiện lên trong đầu, cụm Lam Ngân Thảo kia liền tự nhiên biến mất, chỉ còn lại cụm Lam Ngân Thảo có vân vàng nhạt ở tay phải.

Lam Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại đắng ngắt, trong lòng thầm nghĩ: Con trai, rốt cuộc con là dạng tồn tại gì? Nói con là Hồn Thú trùng sinh, nhưng con lại có Song Sinh Võ Hồn. Nói con là con người, nhưng con lại có thể tự sinh ra Hồn Hoàn.

Hơi thở của Lam Tiêu có chút dồn dập, nhưng dù sao tính cách ông cũng trầm ổn, sau khi ổn định lại cảm xúc một chút, ông liền nói: "Con trai, con thu Võ Hồn lại trước đi, thử vận hành Huyền Thiên Công xem." Ông bây giờ cần thời gian để suy nghĩ, hơn nữa ông thật sự sợ Lam Hiên Vũ lại gây ra thêm chuyện kỳ quái gì nữa.

Ngộ tính của Lam Hiên Vũ cũng bình thường, sau khi được Lam Tiêu dẫn dắt ba bốn lần, cậu cuối cùng cũng có thể tu luyện Huyền Thiên Công theo đúng lộ trình, chỉ là vẫn còn rất trúc trắc, muốn hoàn thành tu luyện một cách thuận lợi vẫn cần thêm chút thời gian.

Thời gian tiếp theo là để quan sát con trai. Lam Tiêu đã dành trọn ba ngày để liên tục theo dõi tình hình của Tiểu Hiên Vũ, ngay cả lúc ngủ tối cũng ở bên cạnh cậu, chỉ sợ cậu lại có thêm biến dị gì.

Nhưng tất cả những thay đổi dường như đã hoàn tất sau ngày đầu tiên Võ Hồn thức tỉnh, mọi thứ ở Lam Hiên Vũ đều có vẻ rất bình thường. Sau ba ngày, cậu cuối cùng cũng có thể tự vận hành Huyền Thiên Công, bắt đầu tu luyện bình thường. Hồn lực cũng không có dấu hiệu tăng trưởng đột biến nào nữa, tốc độ tăng lên thậm chí còn không được xem là nhanh.

Cuộc sống dần dần trở lại bình thường, sau khi bàn bạc với Nam Trừng, Lam Tiêu quyết định vẫn sẽ che giấu, cố gắng hết sức che giấu sự khác biệt của Tiểu Hiên Vũ.

Hồn Hoàn màu trắng tự nhiên không có gì ghê gớm, chỉ đại diện cho Hồn Hoàn mười năm cấp thấp nhất mà thôi.

Lam Tiêu mỗi ngày đều bắt đầu dặn dò Tiểu Hiên Vũ một số điều cần lưu ý, ví dụ như không được nói mình có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, không được thi triển Lam Ngân Thảo ở cả hai tay cùng lúc, v. v. Lai lịch của chiếc nhẫn cũng được ông đặc biệt bịa ra một câu chuyện kiểu như vật kỷ niệm gia truyền. Những gì có thể che giấu đều đã được che giấu.

Hôm nay, Lam Tiêu vừa tan làm đã vội về nhà, vẻ mặt đầy phấn khởi.

"Con trai, ba lo xong cho con rồi."

"Ba ơi, ba lo xong chuyện gì ạ?"

Tiểu Hiên Vũ từ phòng tu luyện trong nhà chạy ra, tò mò nhìn ông.

"Đương nhiên là chuyện nhập học của con rồi! Học viện Hồn Sư Sơ cấp Thiên La, phân viện thành Tử La. Đây là học viện Hồn Sư sơ cấp tốt nhất ở thành Tử La chúng ta đấy."

"Ồ."

Tiểu Hiên Vũ không có khái niệm gì nhiều về cái gọi là học viện tốt nhất. Cậu không biết rằng, để cậu có thể vào được học viện này, Lam Tiêu đã phải tốn bao nhiêu công sức.

"Tuy nhiên, sẽ có một bài kiểm tra đầu vào để quyết định việc phân lớp. Con nghĩ xem, nên dùng Lam Ngân Thảo tay trái hay tay phải để dự thi đây?" Lam Tiêu cười híp mắt hỏi.

Đối với Lam Hiên Vũ, Lam Ngân Thảo ở hai tay khác nhau cũng đại diện cho những năng lực khác nhau.

Tiểu Hiên Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:

"Ba ơi, con cũng chưa nghĩ ra nữa."

Lam Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói:

"Vậy thì dùng tay trái đi. Năng lực của mẹ con là băng, nói Lam Ngân Thảo tay trái của con là biến dị cũng hợp lý."

"Vâng ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play