Sáng hôm sau  bầu trời ở New Haven đầy xám xịt, trông như sắp mưa. Lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi đều trong nhà. 

Deanna vừa ăn xong một bát cháo yến mạch loãng, đang giúp dọn bàn ghế thì bị Joanna gọi đi, bảo rằng có khách tìm.

Hôm nay không phải ngày nhận nuôi, nên bọn trẻ trong viện đều nhìn nhau khó hiểu.

Deanna theo Joanna đến văn phòng viện trưởng. Ở đó có viện trưởng, một nữ quản lý mới và một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc khá kỳ lạ.

“Đây là Deanna Daisley.” Viện trưởng chỉ vào cô bé rồi nói “Deanna, đây là cô Taya Daisley, cô của cháu.”

Taya ngồi xổm xuống trước mặt Deanna, chăm chú quan sát cô bé. Deanna cũng nhìn lại người phụ nữ có màu tóc gần giống mình. 

Taya khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc sẫm hơn Deanna một chút, đôi mắt xanh linh động giống y hệt.

“Chào cháu, Deanna, cháu có thể gọi cô là Taya.”

Deanna nghe giọng nói có phần lạ tai của Taya, nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình nhưng không nắm lấy, chỉ ngơ ngác hỏi lại:

“Cô chắc là người nhà cháu sao?”

“Khá chắc đấy.” Taya mỉm cười “Cháu đeo hoa tai của gia tộc chúng ta, lại có gương mặt giống gia đình như thế, cô tin cháu là con gái duy nhất của anh trai cô.”

“Deanna, chúng tôi đã xác nhận hoa tai với cô Daisley, hoàn toàn khớp với mô tả. Cháu sắp có gia đình mới rồi.” Viện trưởng nói, nở một nụ cười nhẹ nhõm, bà cũng không ngờ sau bảy năm mới có người đến tìm đứa bé này.

“Gia đình mới…” Khái niệm ấy đối với Deanna còn khá mơ hồ.

“Đúng vậy, nhà Daisley của chúng ta, ở nước Anh.” Taya nói thêm.

Thực ra, khả năng Taya Daisley đến đón mình đã từng lén mọc rễ trong lòng Deanna suốt nhiều năm qua. 

Giờ khi điều đó trở thành sự thật, Deanna cuối cùng gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Taya.

Nửa tiếng sau, Deanna mang theo toàn bộ tài sản của mình, một đôi hoa tai, hai cuốn truyện tranh để rời khỏi trại trẻ mồ côi cùng Taya.

Joanna thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn thấy có gì đó không thoải mái, nhất là bộ váy quái gở và đôi bốt chẳng phù hợp với thời tiết của Taya, nhưng viện trưởng đã xác nhận giấy tờ hợp lệ, cô không còn lý do gì để ngăn cản.

Đi đến giao lộ, Deanna chợt nhớ đến bà Mercer. Em hỏi Taya liệu mình có thể tạm biệt một người bạn. 

Taya dẫn cô bé đến trước tiệm sách, nhưng hôm nay tiệm đóng cửa, bảng CLOSED treo ở cửa. 

Đúng lúc Deanna còn đang phân vân thì Taya đưa cho em một tờ giấy da cũ và một cây lông vũ: “Cháu có muốn để lại lời nhắn không?”

Deanna nhìn chằm chằm cây lông vũ kỳ lạ, rồi cẩn thận cầm lấy, phát hiện nó có thể tự viết chữ. 

Taya đắc ý: “Cây bút lông mới nhất đấy, viết ra mực luôn!”

Cô này thật là kỳ quặc, Deanna thầm nghĩ. 

Sau đó, em viết cho bà Mercer một bức thư nguệch ngoạc, nói mình đã được người thân đến đón và sẽ rời khỏi nơi này. 

Em nhét bức thư vào dưới tấm thảm Welcome rồi rời đi cùng Taya.

Trên đường đi, Deanna có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. 

Taya dường như cũng không định trò chuyện gì nhiều, chỉ dẫn em đến bến cảng và lên một con tàu đi Anh.

Vừa vào khoang kín, Taya liền khóa cửa, rút ra một cây gậy gỗ dài rồi vung nhẹ một cái. Sau đó, hai người ngồi đối diện nhau.

Thấy Deanna nhìn chăm chăm vào tay mình, Taya mỉm cười: “Deanna, khi cháu tức giận, buồn bã hoặc sợ hãi, có bao giờ xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

Câu hỏi thật lạ, Deanna nghĩ. Nhưng em vẫn ngẫm lại, rồi lắc đầu.

“Không sao, cháu mới bảy tuổi, nhiều phù thủy nhỏ chưa bộc lộ dấu hiệu gì lúc này.” Taya gật đầu tự nói.

“Phù thủy?” Deanna lặp lại cái từ mà em từng nghe trong truyện cổ tích.

“Đúng vậy, giờ cô có thể nói thật với cháu rằng cô, cháu, cha cháu, Lyron Daisley, và toàn bộ gia tộc Daisley đều là phù thủy. Những người thật sự biết dùng phép thuật.”

Deanna lập tức nghĩ đến mụ phù thủy xấu xí trong truyện cổ tích… rồi nghĩ đến bà tiên có đũa thần.

“Là phù thủy xấu hay phù thủy tốt?” Deanna hỏi nghiêm túc.

Taya ngớ người, cô đâu ngờ Deanna đang phân loại kiểu truyện cổ tích rồi giải thích:

“So với người thường, chúng ta hay gọi là Muggle, phù thủy chỉ là những người có phép thuật thôi. Như viện trưởng của cháu, sinh viên đại học, họ là Muggle. Muggle có người tốt, người xấu. Và phù thủy cũng vậy.”

“Vậy các người là tốt hay xấu?” Deanna thận trọng hỏi.

Taya nhìn cô bé bảy tuổi, đổi cách giải thích:

“Cha cháu làm việc cho Bộ Pháp thuật giống như quốc hội của phù thủy. Còn cô là Pháp sư trị thương (Healer) kiểu như bác sĩ ở bệnh viện phép thuật, chuyên chữa bệnh. Vậy nên, chắc chúng ta là người tốt.”

Deanna chớp mắt. Em nghĩ đến một chuyện, rồi thì thầm:

“Mấy năm trước, trại trẻ bị cúm, chỉ mình cháu không bị. Đó có phải điều kỳ lạ không?”

“Rất có thể đấy, phù thủy thường không dễ mắc bệnh thường của Muggle.” Taya gật đầu.

Sau một lúc im lặng, Deanna hỏi: “Cô có thể nói cho cháu biết… vì sao bảy năm rồi mới đến đón cháu không? Cháu từng nghĩ sẽ không có ai đến nữa.”

Trên mặt Taya thoáng hiện vẻ áy náy. Cô vung đũa, trên bàn xuất hiện một chiếc bánh nhân táo và hai ly nước ép. 

“Đây là chuyện dài lắm, vừa ăn vừa nói nhé.”

Deanna đói rồi. Em cắn một miếng bánh nhân táo thơm ngon vô cùng.

“Trước tiên, cô xin lỗi cháu. Thật ra cô đã biết cháu được đưa vào trại trẻ từ bảy năm trước, nhưng lúc đó không thể đến đón cháu. Vì cô sợ không thể cho cháu một cuộc sống an toàn và vui vẻ.”

“Ông nội cháu, Royall Daisley, là một người cứng nhắc và vô học. Gia tộc giàu có, ông ta sống dựa vào tài sản tổ tiên, thường tụ tập với nhóm bạn rỗi việc, luôn kiêu ngạo vì là phù thủy thuần huyết. Họ rất coi thường những ai cưới Muggle.”

“Cha cháu Lyron và cô đều không đồng ý với quan điểm ấy. Sau khi tốt nghiệp, cô rời nhà. Còn Lyron tìm cách điều chuyển công tác sang Mỹ, thoát khỏi sự kiểm soát của ông nội cháu.”

Deanna vẫn chưa hiểu hết, mặt đầy bối rối. 

Taya kể tiếp: “Hai đứa con đều bỏ nhà, với ông nội cháu là một nỗi nhục. Ông ta không bao giờ nói chuyện ấy ra ngoài. Khi cô biết cháu tồn tại, cô giấu chuyện này, không dám đưa cháu về vì sợ ông ta sẽ dạy dỗ cháu theo kiểu cổ hủ đó.”

“Vậy mẹ cháu là ai? Vì sao họ chết?” Deanna hỏi.

Taya cau mày: “Thật ra cô cũng không biết mẹ cháu là ai, thân phận gì. Hồi đó nước Mỹ rất loạn, cô rất lo cho Lyron nên thường xem gia phả. Nếu Lyron mất, tên sẽ biến mất khỏi đó. Vô tình cô phát hiện trong gia phả có thêm tên một đứa bé là cháu.”

“Cô giấu chuyện này đi. Sau đó, khi Lyron mất, ông ấy gửi cho cô thông tin của cháu. Mãi đến đầu năm nay, ông nội cháu qua đời, cô mới có thể xử lý xong rồi sang Mỹ tìm cháu.”

Deanna im lặng, cố gắng tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ đó.

“Cháu còn người thân nào không ngoài cô?” Em hỏi.

“Không còn. Nhà Daisley chỉ còn cô và cháu.” Taya có vẻ hơi ngượng, rồi cười “Dù ông nội không giỏi giang gì, nhưng tổ tiên chúng ta cũng để lại ít của cải. Nghe nói tổ tiên từng di cư từ Đức sang Anh, cũng từng có danh tiếng.”

“Nếu cháu là phù thủy, cháu có được cây đũa phép như cô không?” Deanna hỏi sang chuyện khác.

“Được chứ. Khi mười một tuổi, phù thủy sẽ có chiếc đũa phép cho riêng mình.” Taya trả lời nghiêm túc “Khi đó cháu sẽ nhập học, có bạn bè và được học phép thuật.”

Con tàu đung đưa theo sóng, Deanna nằm trong giường nhỏ ở khoang hạng nhất nhưng không ngủ được. 

Dù đây là lần đầu tiên em được ăn no, được ở nơi sang trọng thế này, nhưng đầu óc em đầy những câu hỏi: Phù thủy là gì? Gia đình Daisley là ai? Và mình sẽ ra sao?

Những ngày sau, Taya cho Deanna xem nhiều phép thuật nhỏ như dọn phòng, tìm đồ, xếp hành lý. 

Taya cũng dần kể cho cô nghe về thế giới phù thủy: có pháp luật, có giới hạn, có người phải đi làm nuôi sống bản thân như em phải phát tờ rơi mới được ăn bánh.

Lúc Deanna bị trầy tay, Taya dùng một loại thuốc khiến vết thương biến mất ngay.

Buổi tối, Deanna tựa lan can nhìn biển đen sâu thẳm vô tận như thế giới phù thủy đầy bí ẩn kia. 

Em biết mình không thể dựa mãi vào Taya, chính Taya cũng từng không dám đến tìm em, vì sợ không bảo vệ nổi em.

Tàu đến Anh. Taya dùng phép biến ra mọi giấy tờ cần thiết. Nhưng vì Deanna còn nhỏ, không thể dùng câu thần chú dịch chuyển tức thời, nên họ đã đi bằng tàu điện của Muggle và lò sưởi trong tường của phù thủy.

Họ tới nhà Daisley, một căn biệt thự ba tầng, có sân trước, sân sau, mười phòng ngủ, năm phòng khách. Vườn sau có đài phun nước, bàn đá và xích đu nhỏ cho riêng Deanna.

Vừa vào cửa, một giọng the thé hét lên: “Cô chủ nhỏ yêu quý, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”

Kèm theo đó là tiếng nức nở.

Một sinh vật đầu dơi xấu xí xuất hiện trước mặt Deanna, trông nó như bước ra từ những câu truyện cổ tích mà em từng đọc.

“Đây là Ruby, gia tinh của nhà chúng ta, nó rất vui khi biết cô đi đón cháu.” Taya giới thiệu “Còn đây là Noon.”

Deanna nhìn hai sinh vật kỳ lạ và tự nhủ trong lòng: Cứ coi như mình đang sống trong truyện cổ tích đi, ở đây mọi thứ đều biết nói.

Thư viện của nhà Daisley cực lớn cao ba tầng, sát tường là giá sách đến tận trần, có ánh sáng từ mái vòm và cửa sổ lớn. Giữa phòng là bàn dài phủ đầy bụi. 

Nghe nói tổ tiên có 1 vị là mọt sách, bên cạnh những cuốn sách nhiều thế hệ lưu giữ, ngài còn sưu tập hàng trăm cuốn sách quý hiếm. 

Và tất cả đều được yểm thần chú bảo hộ, không ai có thể hủy hoại. Vậy nên con cháu sau này hay gọi nơi đây là ‘Phòng giấu sách’.

Nhìn vẻ hào hứng của Deanna, Taya nghĩ thư viện này sắp có người sử dụng rồi. 

Cô bảo em nếu cần gì thì gọi Ruby, còn mình phải ra ngoài làm việc nghiên cứu quan trọng. Dứt lời, cô xoay người một cái rồi biến mất.

Sau khi ăn xong bữa tối ngon lành mà Ruby chuẩn bị, Deanna đã cất truyện tranh và hoa tai, rồi ngủ thiếp đi trong căn phòng vừa cổ kính, vừa tráng lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play