Rất lâu sau, lớp phó mới xuất hiện trả lời, giọng vẫn bình tĩnh như cũ:

【Mọi người bình tĩnh chút đi. Dù có người chết, nhưng mấy cậu đã gặp được Tiểu Hầu Gia, điểm cũng tăng lên rồi mà?】

【Hơn nữa hệ thống đã nhắc rõ: Tiểu Hầu Gia thích người ngoan ngoãn, biết nghe lời. Chỉ cần chịu cúi đầu nghe lệnh, sẽ không sao cả.】

Ngay lúc đó.

Bạn lớp phó môn Văn gửi tin nhắn riêng cho tôi.

【Tống Hy, cả đêm qua cậu không quay lại miếu, cậu đi đâu vậy?】

【Tụi mình đều rất lo cho cậu.】

Màn hình sáng lên, tôi chỉ liếc qua rồi tắt đi, chẳng buồn trả lời.

Lo lắng?

Giờ ai còn hơi sức mà lo cho người khác.

Bên phía tửu lâu còn hàng đống việc đang chờ xử lý.

Giữa trưa, nắng gắt nhất, người đi lại cũng đông nhất.

Tôi ra lệnh cho quản sự đưa hết đội múa lân, dàn nhạc đã chuẩn bị từ sớm ra ngoài, kéo trống kèn đi dọc phố, cứ ồn ào hết mức có thể dẫn khách đến trước cửa tiệm.

Tiếng trống vang trời, kèn dậy đất, tiếng hò reo náo nhiệt khiến cả đoạn phố lập tức bị vây kín người đến xem, chen nhau nghển cổ hóng hớt.

Mấy tên phục vụ đứng ở cửa gân cổ rao lớn:

【Tửu lâu chúng tôi ra mắt món mới – lẩu! Cùng với rượu mạnh thần tiên nấu!】

【Hôm nay ai vào ăn đều được mời một chén rượu thần tiên miễn phí!】

Trong đám đông có người không nhịn được hét lên: “Lẩu là cái gì vậy? Nghe lạ thế, bán bao nhiêu một nồi?”

Phục vụ càng rướn cổ hét to hơn: “Không nhiều không ít, đúng một lượng vàng một nồi!”

Ầm!

Đám đông hít mạnh một hơi, gần như rớt cằm xuống đất.

“Một lượng vàng?! Ăn cướp à?!” “Món gì mà đắt dữ vậy?!”

Trong lúc mọi người còn bàn tán, một tên tiểu nhị khác đã gào lanh lảnh ở cửa:

【Phòng số Một trên lầu! Đón khách quý – lên một nồi lẩu, một hũ rượu thần tiên!】

Quản sự đứng cạnh tôi hơi khựng lại, nhỏ giọng ghé tai tôi thì thầm: “Chưởng quầy ơi… Phòng số Một trên lầu… trống mà?”

Tôi liếc cậu ta một cái: “Cái đó gọi là ‘tạo hiệu ứng’. Làm không khí nó rôm rả lên, hiểu không?”

Quản sự nghe xong nửa hiểu nửa ngơ, gật gật đầu rồi vội vàng quay đi chỉ đạo.

Hôm đó, nhờ màn “tạo không khí” và chiêu tặng rượu miễn phí, chúng tôi thật sự bán được mười bàn lẩu.

Ai ăn xong cũng khen lấy khen để cái nồi nước dùng đỏ rực nóng hổi kia.

Nhưng thứ khiến họ phát cuồng hơn cả chính là “rượu thần tiên” được tặng kèm.

Thứ rượu mà tôi tự tay chưng cất, đặt tên nghe kêu – “Thần Tiên Nấu” – cay xé họng nhưng dư vị lại ngọt lịm, thơm nồng, uống xong còn muốn nữa.

Chỉ trong một ngày, cái tên “Thần Tiên Nấu” đã lan khắp giới nhậu nhẹt kinh thành.

Group chat chiến lược lập tức nổ tung.

【Đcm! Ai mở quán lẩu vậy? Rượu thần tiên là cái gì thế? Nghe đã thấy bá đạo!】

【Ghen tị muốn khóc! Tao ở phủ Hầu cả ngày xúc phân đổ bô, người thối rữa luôn đây, mở quán cái gì nổi!】

【Chắc chắn không phải bọn ở phủ rồi, bọn tao còn chẳng ra nổi cổng, mông thì nở hoa luôn rồi… Phải là mấy đứa còn ở miếu ấy!】

Lớp phó chui ra, ngay lập tức tag thẳng bạn lớp phó Văn đang ở miếu:

【Cậu biết ai mở quán lẩu không?】

Một lúc sau, bạn lớp phó Văn trả lời:

【…Không biết.】

Nhưng ngay sau đó, tin nhắn riêng lại bay thẳng đến chỗ tôi.

【Tống Hy, quán lẩu là của cậu đúng không? Cả rượu thần tiên nữa.】

【Lúc đó trong miếu chỉ còn bảy người. Mấy ngày nay ai cũng dính với nhau, chỉ có cậu biến mất.】

【Cậu yên tâm, mình sẽ không nói cho ai biết đâu. Nhưng mình cũng không chắc có thể giấu được bao lâu.】

Lần này, tôi cuối cùng cũng trả lời cô ấy hai chữ:

【Vậy thì?】

Bên kia, lớp phó môn Văn hình như khựng lại một lúc, rồi mới nhắn tiếp:

【Thật ra… mình vẫn luôn thấy có lỗi với cậu. Trước kia khi Hoa Khôi Lớp bắt nạt cậu, mình từng đi mách giáo viên.】

【Nhưng cậu cũng biết đấy, Hoa Khôi Lớp là con gái hiệu trưởng, thầy cô đâu có dám can thiệp…】

【Không giúp được gì cho cậu, mình luôn thấy hối hận. Giờ thấy cậu sống tốt như vậy, thật lòng mình mừng cho cậu.】

Nếu là trước khi xuyên không, nghe mấy câu này chắc lòng tôi còn gợn lên được chút cảm xúc.

Nhưng bây giờ… ngay cả Hoa Khôi Lớp cũng đã thành nắm đất lạnh rồi, nói mấy lời hối hận này thì còn nghĩa lý gì?

Người chết rồi, hối hận cũng muộn.

Tôi không trả lời nữa.

Cùng ngày hôm đó, hệ thống lại phát ra thông báo:

【Tiểu Hầu Gia thích những thứ mới lạ.】

Có gợi ý thì có, nhưng cả ngày trôi qua, bên Tiểu Hầu Gia vẫn im ắng như chết.

Tiếng đếm ngược của sinh mệnh như kề ngay bên tai, ép người ta đến nghẹt thở.

Trong khi đó, quán lẩu và rượu thần tiên của tôi rõ ràng đã cho mấy người khác ý tưởng.

Ai nấy đều bắt đầu trổ tài.

Mấy đứa nấu ăn giỏi thì xung phong xin vào bếp phủ Hầu, bày ra nào là lẩu cay tê, tôm hùm xào cay.

Có đứa biết ảo thuật thì trực tiếp mở sạp diễn trò ở đầu phố gần phủ Hầu, nghe nói cũng hút khách lắm.

Ngay cả lớp phó môn Văn cũng chen được vào mấy buổi thi thơ của đám sĩ tử, nhờ thuộc lòng thơ Đường Tống mà nổi danh tài nữ.

Mọi người đều đang gắng hết sức.

Chỉ có tôi, điểm thì còn đúng 1 điểm.

Không thể chờ thêm nữa.

Hôm sau, tôi tăng cường quảng cáo luôn.

Trực tiếp mở hội nếm rượu ngay trong quán, chủ đề chính là “Rượu Thần Tiên”.

Tiền bạc cứ như nước chảy ra ngoài.

Rượu trắng chưng cất nặng đô gần như cho không, mời hết bàn này sang bàn khác.

Quản sự nhìn mà mặt xanh lét, lắp bắp gào bên tai tôi: “Chưởng quầy ơi… toàn là bạc đó… lỗ chết mất thôi…”

Tôi không buồn nhìn hắn, mắt dán chặt vào cửa chính, toàn thân căng như dây đàn.

Một điểm, nghĩa là sống thêm một ngày.

Lý lẽ đó, hắn không hiểu.

Cuối cùng.

Giữa đám đông ồn ào, một bóng người vừa xuất hiện ở cửa đã lập tức làm xung quanh im bặt đi vài nhịp.

Tiểu Hầu Gia đến rồi.

Câu nhận xét của Hoa Khôi Lớp đúng thật không sai — Tiểu Hầu Gia đích thị có khuôn mặt đẹp trai hiếm thấy.

Lông mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét góc cạnh lạnh lùng, nhưng khoé môi lại luôn thấp thoáng một nụ cười nhạt như chế giễu cả thế gian.

Nhìn qua thôi đã toát lên vẻ bất cần và nguy hiểm khó tả.

Tôi đứng trên tầng hai, dựa lan can, qua đám đông ồn ào bên dưới, đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn vừa ngẩng lên.

Chỉ một cái liếc thôi.

Tim tôi như lỡ một nhịp đập.

Âm thanh hệ thống vang lên lạnh lẽo đúng lúc:

【Ký chủ đã gặp mặt nam chính. Điểm +5】

【Hiện tại: 6 điểm】

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra cũng câu được thêm chút thời gian.

Quản sự cực kỳ lanh lợi.

Không cần tôi nói, đã nở nụ cười tươi hết cỡ, lom khom đón tiếp Tiểu Hầu Gia, cung kính mời hắn lên thẳng phòng VIP nhất trên lầu — phòng Thiên Tự Nhất Hiệu.

Theo sau Tiểu Hầu Gia là hai nha hoàn.

Tôi nhìn kỹ, lập tức nhận ra — đó chính là lớp trưởng kỷ luật và lớp phó học tập.

Cả hai đều mặc đồng phục nha hoàn màu xanh nhạt của phủ Hầu, cúi đầu ngoan ngoãn, động tác cứng đờ nhưng rõ ràng đã được huấn luyện, lặng lẽ dọn chén bát hầu rượu.

Quản sự đứng bên cười nịnh, khom người giới thiệu:

“Tiểu Hầu Gia, đây là rượu Thần Tiên mới của quán chúng tôi, cực kỳ mạnh, xin ngài uống chậm kẻo say.”

Mùi rượu nồng đậm tức khắc lan khắp phòng.

Tiểu Hầu Gia nâng chén ngọc trắng lên, khẽ ngửi một hơi, rồi hơi híp mắt, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ.

“Ừm, rượu ngon đấy.”

【Nam chính uống rượu do ký chủ nấu. Điểm +2.】

Điểm số của tôi tăng lên 8.

Quản sự thấy thế lập tức nhanh nhảu giới thiệu món lẩu uyên ương trứ danh của quán.

Nước lẩu đỏ trắng nhanh chóng sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Lớp phó học tập chắc đói quá, mắt cứ dán chặt vào mấy lát thịt bò trong nồi.

Cô ta gắp một miếng ba chỉ bò, vô thức nhúng thẳng vào nồi lẩu cay đỏ rực, đợi chín rồi cẩn thận gắp ra chén nước chấm đặt trước mặt Tiểu Hầu Gia.

Đột nhiên, Tiểu Hầu Gia hơi nâng mí mắt, ngón tay gõ đều trên bàn, giọng cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt thì lạnh băng:

“Bổn hầu không ăn cay.”

Lớp phó học tập sực tỉnh, sắc mặt trắng bệch, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, trán dán chặt sàn lạnh, giọng run lên:

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ biết lỗi!”

“Ồ? Biết lỗi kiểu gì?” – Tiểu Hầu Gia hỏi, giọng như cười mà không cười, đầy hứng thú.

Cô ta run rẩy môi, nghiến răng nói:

“Nô tỳ… nguyện uống hết nồi lẩu cay này… để tạ tội.”

“…Ngoan lắm.”

Tiểu Hầu Gia như nghe được chuyện thú vị lắm, bật cười, đưa tay nâng cằm cô ta ép ngẩng đầu lên:

“Bổn hầu thích mấy đứa ngoan ngoãn như vậy.”

Hắn chỉ mắt ra hiệu một cái.

Kỷ luật viên đứng cạnh run bắn lên, sợ hãi thấy rõ nhưng vẫn run rẩy múc đầy một muôi nước lẩu đỏ rực sôi sùng sục, chậm chạp đưa đến miệng lớp phó học tập.

“Xì… hơ…”

Lớp phó học tập bị bỏng đến toàn thân co giật, cố ngửa đầu né tránh nhưng cằm bị Tiểu Hầu Gia giữ chặt, không thể cựa quậy.

Cô ta ôm cổ họng, mặt đỏ bừng vì đau, chỉ phát ra mấy tiếng khò khè như nghẹn thở.

Tiểu Hầu Gia thì giống như đang xem trò vui, chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay, khóe môi cong nhẹ như cười.

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở dốc, khàn khàn đầy đau đớn của lớp phó học tập.

Đúng lúc ấy.

Kỷ luật viên vẫn cúi gằm nãy giờ bỗng như bắt được cơ hội, run run mở miệng:

“Tiểu Hầu Gia… thứ rượu Thần Tiên này… nô tỳ cũng biết nấu.”

Câu đó vừa ra khỏi miệng, không chỉ tôi mà ngay cả lớp phó học tập đang thở hổn hển trên sàn cũng giật mình ngẩng phắt đầu nhìn cô ta.

Ai cũng từng học Hóa. Nguyên lý chưng cất rượu cồn thật ra chẳng có gì cao siêu, chỉ cần dám làm và tỉ mỉ một chút.

Tiểu Hầu Gia quả nhiên hứng thú, nghiêng đầu, tựa cằm lên tay nhìn cô ta:

“Ồ? Nói nghe xem nào.”

Kỷ luật viên cố giữ bình tĩnh, nói nhanh liền mạch:

“Bẩm Tiểu Hầu Gia, chỉ cần dùng cách đặc biệt đun nóng rượu bình thường, khống chế lửa cẩn thận, sẽ tách ra được phần tinh túy, làm rượu nặng hơn mà vẫn thơm ngon.”

Nói đến đây, mắt cô ta sáng lên, giọng càng thêm hào hứng như nhìn thấy lối thoát:

“Nếu có hậu thuẫn của phủ Hầu, nô tỳ chắc chắn có thể làm ra thứ rượu còn ngon hơn, mạnh hơn! Dâng lên Tiểu Hầu Gia!”

Tiểu Hầu Gia nghe xong vẫn cười, nhưng không vội trả lời.

Hắn đặt ly rượu xuống, chậm rãi quay đầu nói với quản sự bên cạnh:

“Đi, gọi ông chủ của các ngươi vào đây.”

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào phòng.

Lớp phó học tập nhìn thấy tôi, đồng tử co lại, vội cúi gằm mặt, cắn môi đến bật máu, ánh mắt dâng đầy hận ý không thể che giấu.

Kỷ luật viên cũng lập tức cứng đờ mặt mày, nắm chặt tay đến trắng bệch.

Ánh mắt Tiểu Hầu Gia thì thong thả lướt trên người tôi từ đầu đến chân, đầy vẻ thích thú.

“Tiểu ông chủ,” hắn mở miệng, giọng nửa cười nửa thăm dò, “ngươi biết vừa rồi nha hoàn của ta nói gì không?”

Khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, giọng nói nghe như mời mọc nhưng lại ẩn chứa cạm bẫy.

Tôi cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Dân hèn không biết.”

Tiểu Hầu Gia nhịp ngón tay lên bàn: “Nàng nói nàng là đồng hương của ngươi. Loại rượu Thần Tiên này, nàng cũng biết nấu.”

Nghe vậy, kỷ luật viên như bắt được tín hiệu, lập tức quỳ sụp xuống đất, giọng run nhưng đầy khẩn thiết:

“Tiểu Hầu Gia! Nô tỳ nói thật! Nô tỳ thật sự nhận ra hắn! Chúng nô tỳ là đồng hương!”

Tiểu Hầu Gia nhìn qua lại giữa tôi và cô ta, cười càng đậm hơn, như đang thưởng thức một vở kịch hay.

“Vậy ngươi với nàng, là đồng hương thật à?”

“Không.”

Tôi lắc đầu, giọng bình tĩnh: “Tôi không quen cô ta.”

“Cái gì?!”

Kỷ luật viên ngẩng phắt đầu lên, mắt trợn tròn vì sốc, sau đó là cơn giận dữ cuồn cuộn:

“Tống Hy! Mày nói bậy! Mày dám lừa Tiểu Hầu Gia!”

“Tiểu Hầu Gia! Em thật sự quen cậu ta mà! Trước kia bọn em…”

Cô ta kích động đến mức muốn nhào tới níu váy tôi.

Tôi lùi kịp một bước, để mặc cô ta chộp vào khoảng không, ngã sóng soài trên sàn trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

“Ồ?”

Tiểu Hầu Gia nhướng mày, như thể thấy trò này rất thú vị, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.

Tiếng hệ thống lạnh tanh lại vang lên trong đầu tôi:

【Nam chính bắt đầu hứng thú với ký chủ. Điểm +20.】

Điểm số nhảy vọt lên 28!

Tiểu Hầu Gia thong thả đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, hơi nghiêng người, hơi thở vương mùi rượu phả lên má tôi:

“Tiểu chủ quán, rượu ngươi nấu, bổn hầu rất thích.”

Hắn ngừng lại, liếc mắt xuống kỷ luật viên đang ngã mềm oặt dưới sàn, giọng nhẹ nhàng nhưng nghe mà lạnh sống lưng:

“Vậy thì, con nha đầu không biết điều, ăn nói bừa bãi này… giao cho ngươi xử lý.”

Kỷ luật viên lập tức ngẩng phắt đầu, mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ nhìn theo bóng dáng Tiểu Hầu Gia dẫn cả đoàn thị vệ, nha hoàn ung dung rời đi.

Tôi hiểu quá rõ ý hắn.

Trong mắt hắn, chắc chắn hắn nghĩ tôi bị đồng hương ăn cắp bí quyết nấu rượu.

Giờ thì tiện tay ném “con ăn cắp” lại cho tôi — kẻ bị hại — tự xử lý.

Trước khi rời đi, lớp phó học tập còn ngoái lại nhìn tôi một cái thật sâu.

Ánh mắt ấy phức tạp đến mức tôi cũng không phân biệt được là hận, thương hại, hay căm ghét.

Sau đó cô ta ôm lấy cổ họng vẫn đỏ rát vì bỏng, im lặng theo Tiểu Hầu Gia đi mất.

Trong phòng lúc này chỉ còn tôi và kỷ luật viên nằm rũ dưới sàn.

Cô ta chết lặng một hồi, cuối cùng hoàn hồn, gào lên như phát điên, nhào tới đẩy mạnh tôi một cái.

“Cút đi! Tất cả là tại mày! Tống Hy, con khốn nạn này!”

Giọng cô ta sắc như kim, chói tai đến nhức đầu.

“Mày sao còn chưa chết đi hả?! Sao mày không chết đi?!!”

Tôi nhìn cô ta thật lâu.

Khẽ thở dài, lắc đầu nói như buông tiếng cảm thán: “Thật đáng thương. Không ngờ cuối cùng mày lại biến thành đúng thứ mày ghét nhất.”

Kỷ luật viên khựng lại, ngơ ngác: “…Cái gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng đều đều: “Tao nhớ một năm kia, giữa hè, tao mặc áo phông trắng giống mày.”

“Mày nói tao là đồ bắt chước, dẫn mấy thằng con trai xông vào ký túc xá, lột áo tao, còn dí điện thoại quay clip.”

“Hôm đó mày nói cả đời mày ghét nhất là mấy đứa bắt chước người khác.”

“Thế giờ sao? Tại sao mày lại đi học theo công thức nấu rượu của tao vậy? Hả?”

Kỷ luật viên như sực nhớ ra chuyện cũ, mặt tái mét, lùi mấy bước, lắp bắp: “Tao… tao…”

Mắt láo liên nhìn quanh tìm đường chạy.

Tôi tiến lên một bước, túm lấy cằm cô ta, ép phải ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Tao hỏi mày.”

“Hôm đó mày thật sự nghĩ tao mặc đồ giống mày à?”

“Không… không phải!”

Kỷ luật viên khóc òa lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Tao chỉ… chỉ kiếm cớ để trút giận thôi!”

“Xin lỗi… xin lỗi… Tống Hy, tao sai rồi! Tao không nên đối xử với mày như vậy… Làm ơn tha cho tao!”

Giọng cô ta nức nở đến khản đặc.

Nước mắt ướt nhòe hết mặt.

“Xin mày… Tống Hy, tha cho tao đi được không? Sau này tao ở lại quán, mày muốn tao làm gì cũng được!”

Tôi chỉ nhàn nhạt đáp: “Ồ.”

Tôi khẽ cười:

“Vậy thì hết chuyện rồi. Giờ thì mày có thể chết được rồi.”

Ánh mắt kỷ luật viên trợn trừng, đầy hoảng loạn.

Nửa canh giờ sau.

Trong nhóm chat chiến lược.

Ảnh đại diện của kỷ luật viên hoàn toàn chuyển sang màu đen trắng.

Tiếng thông báo điện tử lạnh tanh vang lên:

【Hiện còn 23 xuyên về thời cổ đại sống sót.】

【Quỹ thưởng: 80 triệu.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play