Phủ Hầu cần tuyển 12 nha hoàn, 10 hộ vệ.

Lớp phó lấy ra xấp giấy nhỏ không rõ chuẩn bị từ lúc nào, trên đó viết 【Vào phủ Hầu】 hoặc 【Ở lại miếu】.

Bầu không khí căng thẳng đến mức gần như đông cứng lại.

Mọi người nín thở, mắt dán chặt vào chồng giấy bốc thăm.

Việc rút thăm theo số báo danh, tôi xếp cuối nên chỉ có thể nhìn từng người lên trước mặt, nét mặt mỗi người mỗi khác khi cầm lấy vận mệnh của mình.

Có người rút trúng ở lại thì thở phào nhẹ nhõm; có người rút phải đi thì mặt tái mét.

Thể ủy rút xong chẳng thèm nhìn, vo tròn tờ giấy nhét vào túi quần, nghển cổ ra vẻ “ông đây chẳng sợ gì”, nhưng thật giả thế nào ai biết.

Đến lượt tôi, trong ống chỉ còn lại một cuộn giấy cuối cùng.

Tôi hít sâu một hơi, ngón tay hơi run khi đưa vào cầm lấy nó.

Ngón tay lạnh buốt như nắm phải cục băng.

Tôi từ từ mở ra.

【Đi phủ Hầu】

Ba chữ mực đen in rõ trên mảnh giấy sần sùi.

Tim tôi đập mạnh một cái, không rõ là vì sợ hãi nhiều hơn, hay là vì có chút nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nắm được một tia hy vọng.

Ít nhất, tôi không phải ngồi đây chờ chết một cách bị động.

Vừa nhét tờ giấy vào túi, một bàn tay nhẹ đặt lên vai tôi.

Tôi giật mình quay phát lại, đối diện với gương mặt lớp phó học tập đang nở nụ cười chuẩn mực.

“Tống Hy,” giọng cậu ta nghe rất ôn hòa, “rút được gì thế?”

Không hiểu sao, rõ ràng có thể hỏi thẳng kết quả, nhưng ánh mắt cậu ta lại như dừng trên túi áo tôi trong một thoáng.

Tôi hơi do dự rồi vẫn đáp thật: “Đi phủ Hầu.”

Nụ cười trên mặt lớp phó như càng sâu hơn, ánh mắt lóe lên thứ gì đó khó đoán, khiến tôi thấy rờn rợn trong lòng.

“Tốt lắm.”

Cậu ta gật đầu, giọng nghe rất chân thành: “Hy vọng chúng ta đều có thể cùng nhau trở về thế giới thật.”

Nói xong liền quay người đi thống kê kết quả.

Vài phút sau, kết quả được đọc ra.

Bên nam vừa khéo đúng 10 người, không dư không thiếu.

Nhưng bên nữ thì…

“Mười ba?”

Lớp phó nhíu mày, ánh mắt sắc như dao quét qua tất cả bọn con gái: “Suất nha hoàn chỉ có mười hai. Dư ra một người. Ai giải thích giùm tôi đi?”

Không khí trong miếu đổ nát nặng nề đến ngột ngạt.

Ánh mắt mọi người bắt đầu láo liên nhìn nhau, đầy nghi ngờ và cảnh giác.

“Có người nói dối.”

Giọng lớp phó lạnh hẳn đi:

“Con gái nào rút được 【Đi phủ Hầu】,đưa giấy ra, mở hết ra cho tôi xem.”

Tim tôi như rớt xuống đáy, dự cảm xấu chạm tới cực điểm.

Mấy bạn nữ xung quanh lần lượt lúng túng mở giấy.

Tôi nghe tim mình đập loạn, tay run bần bật, cũng đành chầm chậm mở tờ giấy bị tôi siết chặt ướt mồ hôi.

Giấy hơi ẩm ướt, nhưng chữ trên đó thì rõ rành rành.

【Ở lại miếu.】

Không phải 【Đi phủ Hầu】!

Cả người tôi như bị sét đánh.

Máu trong người dường như đông cứng.

Đầu óc trống rỗng, ong ong vang lên.

Tờ giấy của tôi… bị đổi!

Khi nào? Làm sao có thể?

Tôi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, găm chặt vào lớp phó đang đứng trên bục thờ.

Cậu ta vẫn bình tĩnh nhìn lại, mặt không có chút bất ngờ.

Thậm chí… khóe môi còn hơi cong lên như đang xem kịch vui.

Là cậu ta!

Chắc chắn là lúc nãy!

Cái khoảnh khắc tưởng chừng thân thiện đặt tay lên vai hỏi chuyện!

Một cơn lạnh buốt kèm theo tức giận và nhục nhã ồ ạt trào lên khắp người.

Giấy của tôi bị đổi rồi!

Chương 2

Ánh mắt của tất cả bạn cùng lớp như kim châm xoáy vào tôi, đầy khinh bỉ và ghê tởm.

“Tsk, còn muốn lẻn đi hả? Nó tưởng bọn mình ngu không điểm danh chắc?”

“Hoa Khôi Lớp nói rồi mà, Tống Hy trước kia ở lớp cũng từng ăn cắp tiền! Tôi nói rồi, chó không chừa thói ăn phân!”

Lớp phó vẫn đứng đó, khóe miệng nở nụ cười càng rõ rệt, như thể đang xem trò hay.

Ngay khoảnh khắc đó tôi hiểu hết.

Chính là cậu ta!

Lúc nãy cậu ta vờ đặt tay lên vai tôi, chính là lúc tráo giấy!

“Đủ rồi.”

Lớp phó giở giọng hòa giải giả tạo, nghe đầy vẻ tiếc nuối giả dối: “Tống Hy, luật là luật. Đã rút trúng ở lại thì đừng có giở trò. Mọi người khác, đi theo tôi tới phủ Hầu đi, nhanh lên.”

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da, rồi gào lên xông về phía cậu ta:

“Là mày! Mày đổi giấy của tao!”

Thể ủy lập tức bước tới như xách gà con, thô bạo túm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy ghét bỏ và khó chịu: “Mày bị điên à? Ở đây phát rồ cái gì!”

Lực tay hắn siết mạnh đến mức cơn đau nhói lan lên tận xương.

“Học phó đổi giấy của mày? Ai thấy? Ai làm chứng? Tao thấy mày chỉ muốn gian lận thôi! Nói dối mãi không biết nhục hả? Hay mày muốn chết cho rồi đi!”

Tôi bị hắn siết chặt đến mức buốt nhức, chỉ còn biết cắn môi bật máu, không dám hé lời phản kháng.

Phản bác?

Ai sẽ tin tôi?

Lớp phó cười khẽ, dáng vẻ như một kẻ thắng trận.

Trước khi đi, cậu ta quay lưng về phía ánh sáng, dừng lại một giây, rồi mấp máy môi không phát ra tiếng: “Tống Hy, vĩnh biệt nhé.”

Họ đi rồi.

Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại.

Trong miếu đổ nát lập tức trở nên rộng hoang hoác đến đáng sợ.

Chỉ còn tôi và mấy người khác rút phải 【Ở lại miếu】.

Một nỗi hoảng sợ bị thế giới vứt bỏ lan ra thật nhanh.

“Giờ làm sao đây… Chúng ta ở đây thì làm sao gặp được Tiểu Hầu Gia chứ?” – một cô gái nức nở hỏi, giọng run run.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đầy tuyệt vọng và bất an.

Tôi phủi lớp bụi bám trên người rồi chậm rãi đứng dậy.

Mọi người đi hết rồi.

Hay lắm.

Cuối cùng… không cần phải giả vờ sợ hãi và ngoan ngoãn nữa.

Cô bạn lớp phó môn Văn vô thức đưa tay nắm lấy tôi: “Tống Hy, cậu đi đâu đấy? Ngoài kia nguy hiểm lắm, mọi người cứ ở lại cùng nhau nghĩ cách thì hơn.”

Bên cạnh lập tức có kẻ lên giọng đầy ghét bỏ: “Quan tâm nó làm gì? Loại người như nó, chết ngoài đường càng tốt!”

Bạn lớp phó Văn lúng túng cười khẽ rồi rút tay lại.

Tôi không buồn liếc họ lấy một cái, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi miếu.

Đường phố cổ xưa trải đá xanh, hai bên là những sạp hàng chen chúc, tiếng rao bán ồn ã.

Không khí vương mùi đồ ăn xa lạ lẫn với bụi đường.

Nắng ban trưa chói chang rọi xuống khiến người ta có cảm giác ấm áp trái ngược hẳn với vẻ u ám trong lòng.

Tối cái hôm mới xuyên đến đây, tôi cũng từng lạc bước lang thang như vậy.

Khi đó trời đã tối mịt, trên sông trôi đầy hoa đăng.

Hoa Khôi Lớp đứng trên chiếc thuyền sơn son thiếp vàng của kỹ viện lớn nhất, lượn lờ quyến rũ trước mắt đám quan khách, cố gắng lọt vào mắt kẻ quyền quý.

Giờ là ban ngày, phố xá đông nghịt người qua lại.

Xem ra thời này buôn bán sầm uất, cuộc sống về đêm chắc cũng rất nhộn nhịp.

Tôi khẽ siết chặt tay, tự trấn tĩnh.

Trong đầu gọi hệ thống: “Chuyển hết 5 điểm còn lại thành vàng cho tôi.”

Giọng máy móc lạnh tanh đáp: “Hiện tại bạn còn 8 điểm. Đổi 5 điểm sẽ còn lại 3 điểm, chỉ đủ duy trì sự sống trong 3 ngày. Xác nhận đổi không?”

“Tôi xác nhận.”

Chỉ còn 3 ngày? Đủ rồi.

Trò chơi mới bắt đầu mà, sợ gì.

5 điểm đổi ra được mười cân vàng ròng nặng trĩu.

Tôi cầm thử, cảm nhận rõ sức nặng thật sự của nó rồi quay người, đi thẳng về con phố lớn nhất trong kinh thành.

Cuối cùng tôi dừng trước cửa một tòa tửu lâu sang trọng nhất phố.

Bước vào, tôi đi đến quầy thu ngân, gõ nhẹ lên mặt bàn:

“Chưởng quầy, cái tiệm này, tôi muốn mua.”

Tên chưởng quầy mặc áo gấm, cằm lưa thưa râu dê, ngẩng đầu lườm tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi mặc đồ thô rách thì xua tay không thèm khách sáo:

“Cút cút, ăn mày đâu ra đây quậy phá! Không bán!”

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu, chậm rãi lấy từng thỏi vàng hệ thống đổi ra, xếp ngay ngắn lên quầy.

Ánh vàng lấp lánh gần như chói mắt.

Chưởng quầy trố mắt như chuông đồng.

Chiếc bàn tính trong tay rơi xuống đất kêu “cạch” một tiếng. “Đây… đây…”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Giờ thì bán chưa?”

Mặt chưởng quầy lập tức nở nụ cười nhũn nhặn, cúi đầu khom lưng, luống cuống ôm đống vàng: “Ôi dào! Khách quý! Khách quý mau mời vào trong! Chúng ta lên lầu bàn kỹ, bàn kỹ!”

Cuối cùng, tôi dùng đúng 5 cân vàng để mua đứt tòa tửu lâu tên “Nghênh Tiên Lâu”.

Tiểu Hầu Gia kiểu công tử con nhà quyền quý, cuộc sống chẳng ngoài ăn uống vui chơi.

Đám bạn tôi – kể cả lớp phó – đều tìm mọi cách chui vào phủ Hầu, vắt óc giả làm gia nô để hòa nhập xã hội này.

Bọn họ quên mất, thứ mạnh nhất của “người xuyên không” chúng tôi chính là dấu ấn của hiện đại – là vốn hiểu biết và kiến thức hơn người của một thế giới cách cả ngàn năm.

Thời gian không còn nhiều.

Tôi ngay lập tức gọi tất cả đầu bếp của quán lên.

“Từ hôm nay, quán chúng ta sẽ có món mới.”

Tôi nhìn họ chậm rãi nói:

“Tôi sẽ dạy các ông nấu một món, gọi là lẩu.”

Một người trung niên trông như bếp trưởng hơi do dự nhìn mấy túi gia vị tôi mang đến:

“Tân chưởng quầy à, mấy thứ này hầu hết là hàng Tây Vực đắt đỏ, chỉ riêng nồi nước cốt này thôi cũng tốn hơn mười lượng bạc đấy. Cái này…”

“Không sao.” Tôi ngắt lời ông ta.

“Món lẩu này, tôi định bán một nồi giá một lượng vàng.”

Đám đầu bếp đồng loạt hít sâu một hơi lạnh, nhìn nhau đầy kinh hãi.

“Một… một lượng vàng sao?” – bếp trưởng lắp bắp hỏi – “Chưởng quầy, Nghênh Tiên Lâu của chúng ta ở kinh thành cũng coi như nổi tiếng, nhưng món đắt nhất cũng chỉ mấy chục lượng bạc. Một lượng vàng cho một món ăn, ai mà ăn nổi chứ?”

Tôi lắc đầu:

“Càng hiếm thì càng quý. Đã làm thì phải làm thứ độc nhất vô nhị.”

Chỉ có đủ đặc biệt và đủ đắt đỏ mới có thể câu được con cá lớn như Tiểu Hầu Gia.

Hôm đó, khi nhìn lướt qua ở kỹ viện, tôi đã thấy Tiểu Hầu Gia gần như không rời ly rượu.

Rượu của người xưa chỉ là mấy loại như rượu gạo, hoàng tửu, độ cồn chẳng cao bao nhiêu.

Thời gian sống của tôi chỉ còn ba ngày.

Ở góc bếp khác, tôi sai quản gia mới thuê lập tức đi mua cho tôi năm mươi hũ rượu mạnh nhất – loại đao tửu.

Dựa vào chút ký ức lờ mờ từ mấy tiết hóa học ở trường, tôi bắt tay dựng tạm thiết bị chưng cất, chuẩn bị tinh lọc ra thứ rượu trắng nặng độ hơn hẳn.

Trong khi đám lớp phó và mấy người kia ráng tìm mọi cách tiếp cận Tiểu Hầu Gia, thì tôi muốn để hắn tự tìm đến tôi.

Trời bắt đầu rạng sáng.

Lại hết một ngày.

Thời gian sống chỉ còn hai ngày.

Ngay lúc đó, âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu:

【Hiện còn 24 xuyên về thời cổ đại sống sót. Quỹ thưởng hiện tại: 80 triệu.】

Có người chết rồi.

Chỉ một ngày mà chết mất năm người.

Gần như cùng lúc, group chat chiến lược – nơi mấy hôm nay gần như im ắng – bất ngờ nổ tung thông báo, toàn bộ tag gọi lớp phó học tập.

【Lớp phó! Mẹ nó cái ý tưởng thối của cậu đấy! Giờ nhìn đi! Chết hẳn năm đứa rồi đấy! Giờ tính sao hả?!】

【Đúng vậy! Nếu cậu không bắt ép tụi tôi vào phủ Hầu, đâu có ra nông nỗi này! Giờ tay bọn tôi sưng hết cả lên rồi đây này!】

【Hu hu hu… Tiểu Mẫn… con bé bị chôn sống ngay trước mặt tôi đấy!】

【Phủ Hầu căn bản không phải chỗ cho người ở! Cái thằng Tiểu Hầu Gia đó là thằng điên!】

Tôi lướt nhanh mấy tin nhắn rối loạn, oán trách và gào khóc đó, chắp nối lại được bức tranh về chuyện đã xảy ra trong phủ Hầu.

Đám lớp phó đúng là đã gặp được Tiểu Hầu Gia.

Nhưng trong nhóm đó có một cậu con trai mặt mũi thư sinh, da dẻ trắng trẻo, vừa nhìn đã lọt vào mắt Tiểu Hầu Gia.

Hắn ta tùy tiện chỉ tay: cho làm thái giám bên cạnh.

Thằng nhóc đó sững sờ tại chỗ, rồi lập tức nổi giận: “Cái gì cơ? Thái giám? Tao không làm! Dẹp đi! Thả tao ra!”

Bạn gái cậu ta sợ chết khiếp, vội quỳ sụp xuống lạy: “Tiểu Hầu Gia xin tha mạng! Cho anh ấy làm gia nô hầu hạ ngài cũng được! Xin ngài thương tình!”

Tiểu Hầu Gia chẳng buồn nhếch mắt, chỉ hơi phẩy tay.

Lập tức hai gia đinh xông ra, mỗi người một gậy đập thẳng vào đầu, đánh ngất đôi tình nhân.

Thằng con trai bị lôi vào phòng cắt tịnh.

Dụng cụ thô sơ dơ bẩn, vết mổ nhiễm trùng, tối hôm đó nó sốt cao rồi chết luôn.

Tiểu Hầu Gia nghe bẩm báo chỉ thấy cụt hứng, phẩy tay:

“Lôi xác nó đi chôn đi.”

Rồi hắn vừa uống rượu từ tay mỹ nhân vừa như sực nhớ ra:

“À đúng rồi, con bé kia cũng chôn theo đi, chôn sống. Bổn hầu gia nhân từ lắm, không muốn nhìn cảnh đôi uyên ương chết mà bị chia lìa.”

Quản gia không đổi sắc mặt, quay sang chỉ thẳng vào lớp phó thể dục và lớp trưởng:

“Các ngươi đi làm đi.”

Khi bị kéo tới mép hố, cô gái mới tỉnh lại, hoảng sợ tột cùng.

Đất vàng bắt đầu bị xúc lên đổ lên mặt cô ta.

Cô ta giãy giụa, gào khóc điên cuồng, níu lấy ống quần lớp trưởng:

“Không! Tôi không muốn chết! Lớp trưởng! Thể ủy! Làm ơn cứu tôi! Tôi đưa hết điểm cho mấy người! Tôi xin mấy người!”

Quản gia đứng gần đó lạnh lùng quan sát.

Lớp trưởng và thể ủy chỉ nhìn nhau, cuối cùng đá mạnh cô ta xuống hố rồi vội vã xúc đất lấp lại.

Tiếng gào khóc nghe đến rợn người.

Cảnh đó làm mấy đứa còn lại sợ đến tè ra quần ngay tại chỗ.

Trong phủ Hầu, kỷ luật nghiêm ngặt, cả ngày quỳ lạy hầu hạ.

Chỉ cần sai sót nhỏ là bị phạt roi.

Mới một ngày mà mấy đứa ở lại phục dịch tay chân mông đều sưng đỏ, đau đến nứt da.

Trong số đó có ba đứa vốn khá thân nhau, chịu không nổi nữa, lén bàn với nhau đêm trốn về miếu.

Chúng “may mắn” tìm được một cái lỗ chó cũ kỹ kín đáo.

Ba đứa run như cầy sấy, vừa lách qua được, còn chưa kịp mừng thì vừa ngẩng đầu đã thấy đôi ủng gấm đen tinh xảo ngay trước mặt.

Ngước lên, chính là Tiểu Hầu Gia với nụ cười nửa tỉnh nửa say, quạt phe phẩy:

“Chậc chậc…”

Hắn lười biếng nhìn ba kẻ chui ra dơ dáy:

“Bổn hầu gia cố tình để cái lỗ chó đó lại, chính là muốn xem trò này. Các ngươi nói xem, người chui lỗ chó trông buồn cười lắm đúng không?”

Ba đứa sợ đến hồn phi phách tán, lập tức quỳ sụp xuống đất cầu xin tha mạng, thậm chí còn quay sang đổ vấy lẫn nhau:

“Tiểu Hầu Gia! Là nó! Nó xúi bọn tôi trốn! Không liên quan đến tôi mà!”

“Đúng đúng! Chúng tôi đều bị hắn dụ dỗ cả! Xin Tiểu Hầu Gia tha cho chúng tôi lần này đi!”

Nụ cười trên mặt Tiểu Hầu Gia càng rộng hơn, nhưng giọng nói thì lạnh đến rợn người:

“Thú vị, thật thú vị. Lôi đi, đánh chết.”

Thế là ba người bị lôi ra sau vườn, đánh đến chết ngay tại chỗ.

Những người còn lại hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn biết điên cuồng tag lớp phó trong group chat, trút hết nỗi sợ hãi và căm phẫn lên đầu cậu ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play